Lại một ngày mới đến trên đỉnh Mộc Thiên Sơn. Ánh ban mai xuyên qua từng chiếc lá, chiếu rọi xuống mặt đất. Chim chóc cũng bắt đầu rời tổ, thi nhau hót ríu rít. Một cảnh tượng thanh bình tuyệt mỹ vô cùng.
Hại Thiên Thu nhíu nhíu mày một chút, từ từ mở mắt ra. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua khe cửa rọi vào gương mặt thon nhỏ của nàng. Có lẽ vì những ngày vừa qua quá sức mệt mỏi, nên đêm qua nàng ngủ phi thường sâu. Chưa kể, cả đêm nàng đều được ôm một cái gối lớn mang hương trầm thoang thoảng. Cái gối này nha, ôm thật sự rất vừa tay, thậm chí còn mang theo cảm giác lành lạnh khiến cho Hại Thiên Thu nàng cảm thất rất là thoải mái.
Vừa nghĩ tới cái gối thoải mái, Hại Thiên Thu không khỏi hiếp mắt, siết chặt vòng tay thêm một chút. Cơ mà đợi đã, đêm qua rõ ràng trên giường không có cái gối nào to như vậy! Nhớ tới đây, Hại Thiên Thu trực tiếp tỉnh ngủ. Nàng từ từ mở to hai con mắt, sau đó chính là tiếng lòng nàng vỡ vụn "lộp bộp".
Đập vào mắt Hại Thiên Thu chính là gương mặt trắng nõn, đẹp như hoa như ngọc của Hàn Tuyết Âm gần trong gang tất. Lại nhìn tới trên người Hàn Tuyết Âm, một thân bạch y bị làm cho nhăn nheo mơ hồ lộ ra da thịt trắng thuần. Còn hai cái tay của Hại Thiên Thu, thì cứ như hai cái vòi bạch tuộc mà quấn chặc lấy thân hình mảnh mai của nàng ấy.
Tranh thủ lúc Hàn Tuyết Âm chưa tỉnh dậy, Hại Thiên Thu liền nhẹ nhàn di dời hai cánh tay không an phận. Thành công di dời hai cánh tay xong, nàng lại vồ tình nhìn tới hai khỏa nhô nhô sau lớp áo trắng của Hàn Tuyết Âm. Hại Thiên Thu mắt chớp cũng không chớp một cái, miệng không khỏi nuốt nước miếng. Tuy Hại Thiên Thu nàng cũng là nữ nhân, nhưng chỗ đó của Hàn Tuyết Âm thật khiến nàng ghen tị mà. Bất tri bất giác, Hại Thiên Thu nổi lên tâm ý muốn sờ thử một chút cái vị trí đó. Vừa hay nàng chính là dạng người nghĩ rồi sẽ làm liền, vậy nên rất nhanh hai bàn tay của Hại Thiên Thu liền áp lên trên phần từ cằm trở xuống từ bụng trở lên của Hàn Tuyết Âm.
"Ưm" Hàn Tuyết Âm ngâm khẽ một tiếng, nàng cảm giác trước ngực đột nhiên có chút nóng. Trong chốc lát, liền dần mở mắt ra.
Hại Thiên Thu cảm giác trên tay có một xúc cảm thật mềm mại, khiến cho nàng nhất thời ngây cả người. Thậm chí người trước mặt bắt đầu tỉnh dậy nàng cũng không hay biết.
Hàn Tuyết Âm vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hại Thiên Thu, lại nhìn xuống phía dưới cằm, trong nhất thời vẻ mặt của nàng hoàn toàn đông cứng.
Trên tay truyền tới xúc cảm mềm mại khiến cho đầu óc Hại Thiên Thu như bị bỏ bùa. Nàng nhịn không được, liền bóp nhẹ hai cái, rồi âm thầm tán thưởng: "Ừm, xúc cảm quả thật rất tốt, rất mềm mại."
"Rất mềm sao?" Từ đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một giọng nói khiến Hại Thiên Thu giật cả mình. Nàng nhanh chóng thu hồi ma chảo, nhảy xuống giường, cách xa khỏi khu vực nguy hiểm khoảng một thước, run run nói: "Ô, Tuyết Âm, buổi sáng tốt lành ha ha."
Hàn Tuyết Âm một khuôn mặt băng nhân lãnh khốc, chậm rãi mà ngồi dậy. Nàng lại chỉnh lại vạt áo bị làm nhăn nheo một chút, rồi mới đứng dậy khỏi giường.
Người nào đó đang núp sau bàn ghỗ, chỉ ló mỗi cái đầu ra nhìn về phía Hàn Tuyết Âm. Hại Thiên Thu cảm thấy nhiệt độ trong phòng cơ hồ theo từng động tác của người bên giường mà càng ngày càng lạnh. Lạnh tới mức như là muốn đem bản thân nàng đông thành cục thịt đông lạnh giữa trời đông. Mà trên gương mặt của Hàn Tuyết Âm, chỉ thấy một mảng băng sương lạnh giá. Hại Thiên Thu thầm kêu không ổn, nhanh chóng lên tiếng biện hộ: "Tuyết Âm, ngươi nghe ta nói. Mọi chuyện không phải như ngươi thấy đâu, ta chi là... Á má ơi! Cứu mạng!"
Hàn Tuyết Âm tất nhiên chính là nộ khí đầy mình, không để cho Hại Thiên Thu nói hết câu, liền rút ra Băng Sương kiếm mà đánh tới. Từng chiêu thức đánh ra đều là tuyệt kỹ đòi mạng, trong vòng tích tắc đem cả căn phòng trở thành một cái hầm băng.
Hại Thiên Thu một bên cực lực né chiêu, một bên vừa khóc la cứu mạng. Một người né, một người đánh, cứ như vậy mà đem toàn bộ tiểu viện cùng mấy tiểu viện lân cận, trong một buổi sáng náo tới gà bay chó sủa...
--------------------------------------
Qua bữa sáng không bao lâu, võ trường của Mộc Sơn phái lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Sau vài ngày dự thi, Luận Kiếm Đại Hội cuối cùng cũng chính thức bước vào vòng hai. Số đội hiện tại chỉ còn khoảng hơn một trăm năm mươi đội. Mà vòng này sẽ trực tiếp loại bỏ thêm mấy chục đội, giảm xuống chỉ còn năm mươi đội. Do vậy mà sự cạnh tranh giữa các môn phái trong vòng hai ngày này, chỉ có thể hơn chứ không thể kém.
Một đám người đứng trong võ trường, từng giờ từng phút đều nhiệt huyết chảy đầy khí quảng. Chỉ riêng một người, mang vẻ mặt ai oán, đứng cạnh một góc cây. Hại Thiên Thu ôm má trái in năm dấu ngón tay chói lọi mà khóc thút thít.
"Được rồi, nàng không cho ngươi thành khối băng di động là may lắm rồi." Thuấn Giai thật là không chịu được cái biểu cảm của Hại Thiên Thu, thật là mất hết mặt mũi Trúc Vân môn bọn hắn!
Hại Thiên Thu nghe an ủi, không ngừng khóc, trái lại còn nhào vào ôm Thuấn Giai khóc lớn hơn: "Ta biết ta sai rồi mà. Nhưng đã nói đánh đâu cũng đừng đánh vào mặt! Nàng cư nhiên cứ tát ta một cái, hỏi ta làm sao gặp người khác đây á hu hu..."
Hàn Tuyết Âm từ buổi sáng tới giờ, tâm trạng đã đặt biệt không tốt rồi. Hiện tại còn nghe cái tên gây họa giả làm người bị hại kể khổ, nhịn không được liền cấp cho Hại Thiên Thu một cái nhìn đầy sát ý. Kèm theo đó là một mũi tên bằng băng. Mũi tên bay xẹt qua trên đầu Hại Thiên Thu, "nhẹ nhàn" mà cắm một cái "phập" vào thân cây.
Hại Thiên Thu nhìn tới một màn này, lập tức thức thời kiềm nén tiếng khóc. Thế nhân nói quả thật không sai, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn chọc giận nữ nhân!
Thuấn Giai thấy thế, chỉ đành thở dài ôm Hại Thiên Thu vào lòng, vuốt vuốt lưng nàng an ủi: "Hài tử ngoan, hài tử ngoan, không khóc."
"Sư huynh, sư tỷ." Lâm Chí Hàn đột nhiên lên tiếng: "Mau nhìn kìa, môn chủ của Mộc Sơn phái xuất hiện rồi!"
Bạch Vô Ngôn vừa bước lên đài cao, toàn võ trường ngay lập tức liền yên lặng. Tất cả ánh mắt đều hướng về hắn, chăm chú chờ đợi phổ biến luật thi của Luận Kiếm Đại Hội vòng thứ hai.
Hàn Tuyết Âm cũng đồng dạng nhìn về phía hắn. Sau khi nhập hồn, nàng vẫn còn nhớ như in từng hình ảnh trong lúc đó. Một vị phụ thân tình nghĩa như vậy, thật không khỏi khiến người ta phải cảm thán. Nhưng mà thù hận và đau khổ chính là thứ dễ làm lu mờ tâm trí con người nhất. Ai biết được sau sự việc đó, con người đang đứng trên đài cao kia có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì?
Bạch Vô Ngôn ho nhẹ một tiếng, cất giọng nói: "Như các vị đã biết, vòng hai này sẽ tuyển chọn ra năm mươi đội để tiến vào vòng ba. Sau khi quyết định kỹ lưỡng các vị trưởng lão cùng giám quan của triều đình, thể lệ vòng này sẽ được thay đổi. Ta cùng các vị trưởng lão của Mộc Sơn phái sẽ mở ra huyễn cảnh chuyên dụng cho khảo thí đệ tử. Mỗi một vùng trong huyễn cảnh này sẽ xuất hiện các trở ngại khác nhau. Năm mươi thẻ bài để tiến vào vòng trong cũng sẽ được giấu ngẫu nhiên trong đó. Các đội sẽ lần lượt tiến vào trong tìm kiếm thẻ bài. Qua ba ngày, những đội nào không có thẻ bài trong tay sẽ bị loại bỏ. Một đội chỉ có thể lấy được một thẻ bài, nếu đội nào giữ nhiều hơn sẽ trực tiếp bị loại."
Luật thi vừa được công bố, tất cả mọi người ngay lập tức xôn xao. Mỗi môn phái khi tìm kiếm đệ tử đều sẽ có những cách khảo thí khác nhau. Môn phái càng lớn mạnh thì khảo thí càng khó khăn. Mộc Sơn phái tính ra cũng là môn phái nhất nhì Mộc quốc, khảo thí khỏi nói cũng biết chắc chắn khó qua.
Bạch Vô Ngôn nói xong, liền bước xuống đài, cùng các vị trưởng lão mở ra lối vào huyễn cảnh. Qua khoảng hai khắc, giữa võ trường dần xuất hiện một cột sáng màu vàng rực rỡ. Cột sáng xuyên thẳng qua các tầng mây, sau đó phía dưới của nó dần tách đôi ra, tạo thành một vòng tròn có bán kính khoảng ba mươi thước. Không cần nói, tất cả mọi người đều biết đó chính là lối vào huyễn cảnh.
Cửa huyễn cảnh vừa mở ra, các đội đội liền kiểm tra hành trang lại một lần, rồi lần lượt ngự kiếm bay vào. Bầu không khí bất giác trở nên vô cùng hoành tráng, từng người đều là thi triển tuyệt học phi kiếm. Có vài kẻ háo thắng thì chính là đua nhau xem ai ngự kiếm nhanh hơn. Trong lúc ngự kiếm cũng có kẻ không bay theo một đường thẳng, mà chính là biểu diễn các pha lộn nhào đầy hiệu ứng đẹp mắt. Còn mấy kẻ màu mè hơn thì chính là vừa nhàn nhã ngự kiếm, vừa đọc sách, uống trà. Độc chiêu hơn thì có đứng thế con hạc, trồng cây chuối, đứng tấn, ngồi xếp bằng... mà ngự kiếm.
Trong lúc người người đều lo phô diễn tuyệt kỹ ngự kiếm, thì Hại Thiên Thu lại vô cùng nhàn nhã. Nàng cứ trực tiếp chọn cách an toàn nhất, chính là đi bộ mà vào. Các ngươi muốn diễn trò thì cứ việc diễn đi, nàng đây là quý trọng thân thể, không rảnh đua đòi với đám tiểu bối các ngươi. Ngự kiếm phi hành gì gì đó, không cẩn thận thì cứ đợi mà té gãy cổ đi!
Lam Mạnh Khải ngồi trên đài cao, tức giận tới phồng má, chỉ hận không thể tát chết Hại Thiên Thu. Mặt mũi Trúc Vân môn chính là mất hết trong tay lão bà bà Hại Thiên Thu rồi. Sau hôm nay, hắn làm sao mà dám gặp các vị trưởng môn khác đây? Hỏi hắn làm sao còn mặt mũi mà đi gặp bài vị các đời môn chủ đây?
Đám người Hàn Tuyết Âm cũng bởi vì Hại Thiên Thu mà trở thành nhóm vào huyễn cảnh cuối cùng. Vừa bước qua khỏi cổng vào, cảnh vật xung quanh liền thay đổi hoàn toàn. Hiện tại chính là một mảnh rừng rậm rạp, mỗi cây đều là thân to như đại thụ, cao hơn chục thước. Tán cây to, xum xuê tới nỗi ánh sáng cũng khó lòng xuyên qua.
Thuấn Giai nhìn xung quanh một chút, sau đó liền cất tiếng hỏi Hàn Tuyết Âm: "Đại sư tỷ, bây giờ chúng ta làm gì?"
Hàn Tuyết Âm nghe Thuấn Giai hỏi, suy nghĩ một chút liền đáp: "Trước cứ thăm dò xung quanh một chút." Nói xong nàng liền dẫn đầu tiến về phía trước.
Cả bốn người vừa di chuyển vừa chú tâm lắng nghe động tĩnh xung quanh. Tuy nói cánh rừng này rất đẹp mắt, nhưng lại là chỗ tuyệt hảo cho việc ẩn núp. Tuy bọn họ chưa có lệnh bài trong tay, nhưng chắc gì sẽ không có nhóm thực hiện chủ trương đánh úp, loại bỏ bớt đối thủ? Nếu không cẩn thận, tất nhiên chính là trực tiếp bị loại. Chưa kể tới việc, nếu đối phương có linh căn hệ mộc lại càng trở nên khó đối phó.
Tuy trong huyễn cảnh không phân biệt ngày đêm, nhưng theo thời gian, bầu trời cũng dần trở nên tối hơn. Hại Thiên Thu quan sát bầu trời một chút, liền nói: "Hình như huyễn cảnh đang chuẩn bị bước vào giai đoạn buổi tối, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút. Đợi bầu trời chuyển sáng lại liền đi tiếp."
Thuấn Giai cũng đồng ý với cách nghĩ của Hại Thiên Thu. Dù sao trời tối cũng không có lợi với bọn họ, hắn liền hướng Hàn Tuyết Âm nói: "Đại sư tỷ, Hại Thiên Thu nói cũng có lý, chúng ta nên tìm chỗ nào nghỉ chân đã."
Hàn Tuyết Âm suy nghĩ một chút, xong cũng gật đầu đồng ý.
"Bên kia hình như có một cái sơn động, chúng ta mau vào đó đi." Lâm Chí Hàn nhìn ở phía xa xa liền thấy có một cái động bị dây leo che phủ, liền hô lên. Nói rồi hắn liền nhanh chân chạy tới trước cửa động trước.
Ba người còn lại rất nhanh cũng theo sau tiến tới trước cửa động. Cái động này không tính là quá lớn nhưng vẫn đủ chỗ cho cả bốn người. Đám người lại kiểm tra hang động này một lần nữa, sau đó mới bắt đầu nhóm lửa, làm một ít thức ăn nhẹ.
Người nấu tất nhiên vẫn là Hại Thiên Thu một thân trù nghệ siêu quần. Để đảm bảo tính nhanh gọn cho việc nấu nướng lần này, nàng quyết định làm món thịt nướng, ăn cùng cơm và nước sốt chua ngọt! Trong phút chốc, mùi thơm của thịt đã bay phấp phới khiến cho hai tên kia liên tục nuốt nước miếng. Còn Hàn Tuyết Âm chính là nhìn chăm chú miếng thịt không rời mắt.
Cơm nước xong xuôi, lại nhìn ra ngoài trời vẫn chưa chuyển sáng lại. Cả bốn người quyết định ngồi trong động nói chuyện phiếm. Kỳ thật nói chuyện phiếm chỉ có Hại Thiên Thu, Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn. Còn Hàn Tuyết Âm thì trước sau như một, yên lặng đả tọa ở một bên, không quan tâm tới ba tên nhiều chuyện kia.
"Chí Hàn, ngươi có bao giờ thử gọi ra thật nhiều nước để dìm chết đối phương chưa?" Hại Thiên Thu một bên mang vẻ mặt hào hứng hỏi.
Lâm Chí Hàn vểnh mặt, đắc ý nói: "Lấy lượng nước lớn dìm đối phương chỉ là cách làm hạ đẳng. Vừa tốn linh lực lại không hiệu quả. Nếu xét về lợi hại, phải như ta lấy lượng nước nhỏ, nhưng biến ảo khôn lường, không ngừng gây sát thương cho đối phương."
"Aiz, nói đại là ngươi không đủ linh lực đi. Có khi một xô nước còn không biến ra nỗi chứ ở đó mà gọi ra cả một dòng sông." Hại Thiên Thu nói xong, mang vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn Lâm Chí Hàn.
Lâm Chí Hàn bị Hại Thiên Thu chọc quê, liền nổi lên tâm ý hơn thua nói: "Ngươi thật sự là muốn bị ướt!" Nói rồi hắn làm một thủ pháp, muốn triệu ra một xô nước tạt ướt Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu nhìn thấy hắn nổi giận, liền làm một cái mặt quỷ cười ha ha. Nhưng mà nàng cười chưa được bao lâu liền im bặt. Từ phía cánh rừng bỗng nhiên phát ra từng tiếng "rầm rầm rầm". Lại nhìn về phía ngoài cửa động, nàng hình như mơ hồ thấy được một lượng nước rất lớn đang tiến về phía các nàng. Hại Thiên Thu ngón tay run run chỉ vào Lâm Chí Hàn nói: "Chí Hàn ngươi thật là tiểu nhân. Ta chỉ chọc ngươi một chút thôi, ngươi cư nhiên lại đem cả một dòng sông tới dìm ta."
Lâm Chí Hàn cũng ngừng động tác trên tay, nhìn về phía màn đêm yên tĩnh, vẻ mặt cứng ngắt đáp: "Ta còn chưa làm xong cái thủ quyết mà, làm sao mà xuất hiện nhiều nước như vậy được?"
"Nếu hắn có thể gọi ra nhiều nước như vậy thì sư môn liền có phúc." Thuấn Giai từ nãy giờ nhìn hai người kia hồ nháo một hồi liền cất tiếng: "Bất quá sư môn chưa có phúc mà chúng ta liền vô phúc. Mau lập kết giới ngăn nước!"