Hạ Thiên Thu đau đớn nằm liệt trên nền đất lạnh giá, chờ đợi tử vong từng chút tiến tới. Nàng khẽ nhắm mắt lại, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh.
Có Trúc Vân môn rừng núi trùng điệp, có Hàn đảo hoa mai nở rộ, còn có... Hàn Tuyết Âm hướng nàng cười nhẹ. Phải chăng đây là đèn kéo quân mà người ta hay nói?
Hạ Thiên Thu cũng không biết, mà có lẽ cũng sẽ không có cơ hội biết. Bởi vì theo sau mùi tanh hôi phát ra từ miệng giun đất, chỉ có vài tiếng giòn vang giữa động tối: "Rôm rốp!"
Hàn Tuyết Âm chạy tới nơi, cuối cùng vẫn là trễ rồi. Ánh vào mắt nàng chính là thần hình nho nhỏ, bị một con giun đất khổng lồ nút vào bụng.
Cứ như vậy, người thương của nàng liền không còn. Hàn Tuyết Âm như chết lạnh, gắt gao nhìn, trong nội tâm không ngừng lặp lại: "Đây không phải sự thật. Đây không phải thật. Không thể nào aaaaaa!"
Người thương của nàng, Hạ Thiên Thu của nàng... cứ như vậy không còn. Chết không toàn thây, thịt nát xương tan...
-----------------------
Tác giả: xong hết chuyện =]]]]]] giải tán giải tán
Đùa chứ tụi trẻ sống dai lắm, quý vị đừng lo =]]]]]]]]