Đường phố Kiếm Thành như cũ nhộn nhịp, nhưng lại pha thêm vài phần nặng nề, tựa như bình yên trước bão tố.
Kể từ khi tin tức bất tử nhân xuất hiện, tu sĩ trong thành liền đua nhau săn lùng Hại Thiên Thu. Có kẻ vì hận cực bất tử nhân, có kẻ vì đoạt chút tài bảo, đủ loại tâm tư tụ hội về thành nhỏ.
Hại Thiên Thu đầu đội nón lá, rảo bước giữa dòng người. Tóc vàng óng ánh trong nắng, thu hút không ít người. Nhưng rất nhanh, tầng tầng lớp lớp tu sĩ đều rút kiếm cẩn trọng nhìn về phía nàng.
Đời người có hợp tất có tan, có tính trước ắt có biến số. Mà biến số của Hại Thiên Thu chính là Hàn Tuyết Âm. Hại Thiên Thu từ ba trăm năm trước chỉ có tâm hệ tộc nhân, ngoài ra chính là hoàn toàn không trói buộc. Nhưng cũng không biết từ khi nào, Hàn Tuyết Âm len lỏi vào tim nàng.
Cũng chính vì thế, điều duy nhất nàng tâm tư là Hàn Tuyết Âm. Nàng chỉ hận không thể cả đời dính lấy Hàn Tuyết Âm, đem toàn bộ bảo vật cho nàng, vì nàng dọn đường tới đại đạo.
Chỉ có điều, nàng còn nợ thiên hạ một món nợ. Muốn nhập trường sinh, nàng buộc phải xử lý món nợ này. Chưa kể, đại chiến tam tộc xảy ra quá mức quỷ dị. Chừng nào lý do của đại chiến chưa được làm rõ, chừng đó mấy vạn oan hồn chưa thể yên!
Hại Thiên Thu sau khi an bài Hàn Tuyết Âm ổn thỏa, liền một mình tiến tới Kiếm Thành. Nàng có cảm giác, Dương Thời Minh biết chuyện gì đó trong đại chiến tam tộc. Thậm chí có khi hắn còn biết được nàng trước khi nàng được sư phụ mang về.
Trần Tô Lâm đi đầu, ánh mắt căm thù hướng về Hại Thiên Thu nói: "Ngươi còn có gan trở lại đây?!"
Hại Thiên Thu tháo xuống nón lá, ngửa đầu hướng hư không: "Dương Thời Minh, bổn vương tới tìm ngươi đây!"
Âm sắc dịu dàng lại thêm phần khí phách, tưởng chừng vô hại lại không ngờ vang vọng bốn phương. Một đám tu sĩ bị khí lực này áp cho đầu váng mắt hoa. Nhất là Trần Tô Lâm đứng gần nhất, xuýt nữa liền ngã quỵ tại chỗ. Lúc này tất cả bọn họ đều có thể sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tu vi khác biệt.
Âm dứt, giữa bầu trời xuất hiện ba đạo bóng người. Kẻ đi đầu hiển nhiên là Dương Thời Minh, theo sau hắn là Vãn Sinh cùng Giang Mi.
Trần Tô Lâm thấy người tới là Dương Thời Minh, vui vẻ hướng hắn hô: "Dương huynh, huynh tới rồi! Ta tìm huynh suốt mấy ngày nay... A!"
Không đợi hắn nói xong, một loạt khí tím hóa thành mũi tên liền hướng về phía hắn bắn tới. Cũng may Hại Thiên Thu trước một bước dùng linh lực lôi kéo hắn sang một bên, mới may mắn thoát được một kiếp.
Trần Tô Lâm nhìn mặt đất đầy lỗ thủng, nhìn Hại Thiên Thu đang nắm cổ áo hắn, lại nhìn về phía Dương Thời Minh. Hắn ngay lập tức ngây ngốc: "Dương huynh... ngươi làm vậy là ý gì?"
Dương Thời Minh trực tiếp bỏ qua Trần Tô Lâm, nhìn Hại Thiên Thu ở giữa, cười mỉa: "Chó con bây giờ liền không biết lễ phép. Thật là khó ưa."
"Là chó con cũng phải xem xem chủ nhân là dạng người nào. Với lại, bổn vương không phải là chó của ngươi." Dứt lời, Hại Thiên Thu chắp tay thành chưởng, linh lực tùy theo mà động mạnh mẽ dâng trào.
Không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, giống như có một lực lượng vô hình đang đè ép. "A! Kiếm của ta!" Một tu sĩ bỗng nhiên la lên. Chỉ thấy chuôi kiếm của hắn bị bao bọc bởi hắc hỏa, sau đó từ từ bị nhấc lên không trung.
Tu sĩ nọ vừa la lên, những người khác lập tức cũng có trải nghiệm đồng dạng. Dù cho bọn họ có níu kéo như thế nào, kiếm đều bị nhấc lên. Cứ như vậy, một đám người đầy đầu khó hiểu, siêu siêu vẹo vẹo la hét trơ mắt nhìn pháp bảo bị tước đi. Có kẻ còn dùng hết sức bám theo, cuối cùng bị kéo lên cao sau đó trực tiếp té xuống, tiếng la vang trời.
"Kiếm của ta!"
"Đây là kiếm gia truyền của nhà ta! Đừng lấy mà hu hu hu!"
"Kiếm ta vừa mua!"
....
Hại Thiên Thu bỏ ngoài tai tiếng than dội đất phá trời, ung dung tung chưởng hướng Dương Thời Minh. Hàng trăm thanh kiếm vừa bị nàng tước đoạt đồng thời quay mũi kiếm, hướng về mấy người Dương Thời Minh.
Kiếm thế như mưa, rào rạt dữ dội không chừa đường lui. Một đám người phía dưới nhìn tới há mồm. Cũng không biết một tu sĩ nào la lên, đánh thức một đám người: "Trời ạ! Đó giờ ta không biết kiếm của ta có thể uy mãnh như vậy!"
"Sớm nghe Hắc Diệm Vương tu vi hơn người, quả đáng hâm mộ." Một tu sĩ khác lại nói.
Đứng cạnh hắn, một tu sĩ tương đối lớn tuổi cũng gật đầu nói: "Lý Mộc Chi ngày xưa là cỡ nào tài hoa. Đệ tử của nàng chắc chắn cũng không thể kém vào đâu."
Một nữ tu sĩ khác thật sâu hâm mộ: "Ta có nên xin nàng một đoạn ảnh vào Nạp Ảnh Ngọc không ta?"
...
Trần Tô Lâm một bên bị Hại Thiên Thu xách cổ áo, trầm mặt: "Các người có còn sỉ diện không vậy?! Nàng là đại mà đầu gϊếŧ người đó!" Vừa nói phải gϊếŧ nàng đâu?!
Tu sĩ một bừng tỉnh: "Đúng! Đại ma đầu mau trả lại bảo kiếm cho ta!"
Tu sĩ hai: "Diệt đại ma đầu!"
Tu sĩ ba: "Mọi người cùng lên! Đừng để đại ma đầu mê hoặc!"
....
Hại Thiên Thu nội tâm cảm thán: "Tu sĩ bây giờ trở mặt cũng thật nhanh đi."
Trong khi đó, Dương Thời Minh phất tay một cái, một đạo lá chắn vô hình liền xuất hiện. Mưa kiếm cùng lá chắn va chạm, tạo nên từng trận oanh động, xám xịt đất trời. Mà từng thành kiếm bị chặn lại, tất nhiên bị đánh bật, thay phiên nhau cắm lại trên mặt đất.
Các tu sĩ thấy mưa kiếm giáng xuống, nào còn có tâm trí sinh sự, vội vội vàng vàng tìm chỗ núp. Hại Thiên Thu như cũ đứng giữa dòng người hoảng loạn, không vội không nóng, điều khiển từng đợt kiếm hướng về Dương Thời Minh.
Dương Thời Minh cũng không phải là loại người sẽ bị động đỡ đòn, chỉ chốc lát sau cũng bắt phản kích. Hắn giơ tay chỉ thiên, phía trên đầu dần xuất hiện mấy mươi trận pháp hình tròn. Từ trận pháp lại xuất hiện mấy mươi tảng đá to lớn, hướng thẳng đám người phía dưới.
Hại Thiên Thu đem Trần Tô Lâm ném sang một bên, tay bấm pháp trận, Thiên Ma Xích xuất hiện, hắc diệm hừng hực. Vệ Bình cùng Lai Thủy kiếm trong tay, trực tiếp hướng về một tảng đá gần đó. Đá lớn nháy mắt liền bị Hại Thiên Thu chém thành bốn mảnh lần lượt rơi xuống đất.
Mà những tảng đá còn lại tất nhiên thay phiên nhau rơi xuống xung quanh. Từng trận "ầm ầm" vang, bụi đất bay tứ phía, tiếng la ó thay phiên nhau vang lên không dứt. Tình hình trong nháy mắt loạn thành một đoàn.
Kinh hoàng này chưa dứt, kinh hoàng khác lại tới. Tu sĩ, dân thường, đến cả trẻ nhỏ đều tận mắt nhìn thấy những tảng đá lớn nứt ra. Theo sau từng đợt quái vật xấu xí xong tới bọn họ.
"Yêu quái!"
"Aaaaaaaa! Cứu mạng!"
"Mau chạy!"
"Yêu quái tới!"
...
Hôn thiên địa ám, khói đen ngập trời, ánh lửa đỏ hồng. Từng đợt quái vật mang theo dòng khí tím thoải mái mà tàn sát. Tiếng la dậy đất, máu nhuộm đô thành.
Một đám tu sĩ bị đánh cho trở tay không kịp, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn yêu quái từng bước tới gần. Nhìn bọn chúng từ từ nhấm nuốt những người xung quanh.
"Còn ngẩn ra đó làm gì?! Mau cầm kiếm lên hết cho ta!" Hại Thiên Thu một tiếng la thức tỉnh người trong mộng.
Trần Tô Lâm bàng hoàng nhìn nàng. Hại Thiên Thu tay huy động Thiên Ma Xích, nói: "Các ngươi đường đường là kẻ tu đạo, trừ giang diệt ác. Không nói phân rõ phải trái đúng sai, chỉ bằng mới gặp chuyện liền bị dọa cho chết đứng. Vậy thì tốt nhất cút về nhà trồng rau đi, đừng tu đạo nữa!"
Lại khẽ nhìn Trần Tô Lâm bị dọa ngồi bệch trên đất, Hại Thiên Thu hừ lạnh: "Nếu còn muốn sống, thì mau cầm kiếm lên! Vì bản thân các ngươi, vì những bá tánh vô tội tại nơi đây!"
Trần Tô Lâm lập tức bừng tỉnh. Hắn nhìn quang cảnh hỗn loạn xung quanh. Không chỉ có tu sĩ bọn họ bị nghiền nát, mà còn có dân chúng Kiếm thành. Hại Thiên Thu nói đúng, những người này bọn họ đều vô tội, bọn họ đều không có sức đánh trả. Mà bọn hắn thì sao, mang tiếng kẻ tu đạo lại quên mất trách nhiệm cơ bản nhất. Trách nhiệm bảo vệ những con người nhỏ yếu hơn bọn hắn!
Một lần nữa đứng dậy, Trần Tô Lâm tay siết chặt chuôi kiếm: "Tất cả mọi người không cần hoảng loạn, mau chỉnh đốn lại tinh thần!"
Hắn vừa dứt lời, bên dưới lòng đất từng trận rung động. Bọn hắn chỉ thấy từng ngọn lửa đen len lỏi dưới mặt đất. Sau đó hàng nghìn quỷ linh trồi lên, thay phiên nhau hướng về phía yêu quái.
Trần Tô Lâm không khỏi sửng sốt: "Là Hắc Diệm Quân!" Lại thấy đám quỷ linh không hề hướng về bọn hắn công kích, Trần Tô Lâm lòng mang nghi hoặc lại xen lẫn vui sướng: "Mọi người mau chỉnh đốn lại! Nàng có ý cứu chúng ta!"
Một đám người nhìn quỷ linh chiến với yêu quái, cũng không khỏi choáng váng. Nhưng vì chấp niệm cầu sinh, một đám tu sĩ liền lục tục một lần nữa cầm vũ khí lên. Ít nhất bọn họ không muốn chết ở một nơi không ai biết!
Hại Thiên Thu nhìn một đám người dần trấn tỉnh không khỏi nở nụ cười. Chí ít một đám người cũng chưa tới mức hết thuốc chữa. Nàng một bên phất tay triệu ra quỷ tưởng, một bên truyền âm trăm dậm: "Luyện đan sư cùng dược sư mau chóng lui về sau, tập trung cứu người. Tu sĩ có thể đánh đi tiên phong."
Lại từ trên cao nhìn xuống hàng nghìn quỷ linh, cùng với ba người Vương Duật, Hại Thiên Thu ban ra mệnh lệnh cuối cùng: "Hắc Diệm Quân nghe lệnh! Diệt sạch yêu quái, cứu người, một người cũng không bỏ sót!"
Vương Duật, Cố Hàm cùng Bạch Li cùng xưng: "Tuân mệnh!"
Mà quỷ linh bên dưới lại phát ra từng trận rít gào đáp lại. Một cảnh tượng hùng tráng lại quỷ dị. Cũng chính vì cảnh tượng này, mà mãi trăm năm sau những người có mặt tại đây đều không thể quên cái tên Hắc Diệm Vương, Hại Thiên Thu.
---------------------------
Bên trong huyễn cảnh khói lửa mịt mù, trước lối vào huyễn cảnh giương cung bạt kiếm. An Mặc Nhiên, Thanh Nhược Yên dẫn binh Mộc Quốc. Tu sĩ La Thành phối hợp cùng ma tộc cũng tới chen một chân. Mà Lam Mạnh Khải dẫn theo Trúc Vân Môn, trực tiếp trở mặt, đứng về phía bất tử tộc.
Thanh Nhuợc Yên ánh mắt lạnh lẽo: "Lam chưởng môn, ngươi đây là quay lưng với tộc nhân của ngươi."
Lam Mạnh Khải khí phách hiên ngang, hừ lạnh: "Tính gì quay lưng với không quay lưng. Lam Mạnh Khải ta chỉ biết kẻ trọng tình trọng nghĩa cùng kẻ bất nhân bất nghĩa!"
Thanh Nhuợc Yên giận cực lớn tiếng: "Ba trăm năm trước bất tử nhân vô cớ nổi điên, nguy hại thiên hạ, máu chảy thành sông, tội chứng rành rành. Ngươi cư nhiên còn vì bọn họ quay kiếm hướng tộc nhân. Cố chưởng môn có trên trời, đều bị ngươi làm cho tức chết!"
"Ngươi thì hiểu cái gì!" Lam Mạnh Khải vừa nghe nhắc tới sư phụ hắn, lập tức bạo khí: "Cũng không phải bất tử nhân nào cũng thành đoạ nhân. Nhưng các ngươi một đám không thèm hỏi lý, trực tiếp tàn sát bọn họ. Chưa kể năm đó nếu không có Hại Thiên Thu ra tay, sợ là Thanh Thành phái đã sớm trở thành bãi tha ma!"
"Ngươi câm miệng!" Thanh Nhuợc Yên hai mắt đỏ đậm, tùy thời đều có thể xông lên đại chiến ba trăm hiệp.
Vẫn là An Mặc Nhiên ổn trọng, đè lại nàng, lạnh lùng hướng đám người Lam Mạnh Khải: "Trúc Vân Môn từ xủa là đại tông môn trong Mộc Quốc. Tuy quyết định nằm tại mỗi người, nhưng thứ cho vãn bối vẫn hỏi câu. Tiền bối đã nghĩ kỹ sao?"
Lam Mạnh Khải thoáng nhìn sư huynh muội phía sau, thở dài nói: "Bọn ta vì giữ vững tông môn, trơ mắt nhìn thân hữu đi tìm chết. Một trăm hai mươi bất tử nhân tu tập tại tông môn, vì tránh cho mọi người vì bảo vệ bọn họ mà mang tiếng xấu. Một trăm hai mươi thân hữu ngay tại chỗ tự phế nội đang tự vẫn!"
"Trúc Vân Môn của ngày hôm nay, có chỗ nào không phải là máu tươi của bọn họ?!" Dứt câu, cũng không biết từ khi nào có giọt lệ lặng yên dừng khoé mắt hắn.
"Hừ! Đã sớm biết các ngươi dây dưa không dứt như vậy, năm đó ta nên đem một đám nhóc tì các ngươi đánh chết!" Vừa nói là một nam nhân ma tộc. Người này thân hình cao gần cả trượng, da ngăm đen, râu tóc đỏ như lửa. Trên đầu còn có hai cặp sừng đen hoắc, hùng dũng cực kỳ.
Lam Mạnh Khải vừa liếc mắt thấy hắn, lập tức cười mỉa: "Vậy tình ra vãn bối phải đa tạ Long Kiệt tiền bối thủ hạ lưu tình."
Long Kiệt là một trong những tướng lãnh đi đầu ma tộc, có loại người nào mà hắn chưa gặp qua. Khác với một đám người thích quanh co lòng vòng, Long Kiệt càng hợp với việc đánh đấm. Không hợp liền đánh nhau, kẻ yếu chỉ có một con đường chết. Mà càng không hợp nhãn hắn hơn, chính là loại người qua trọng tình trọng nghĩa như Lam Mạnh Khải. Bởi vì hắn cảm thấy, loại người này thật phiền toái!
Vô Danh lẳng lặng đứng xem hiện trường, khẽ nâng tay tính toán. Lại cảm nhận được linh lực dao động, hắn không khỏi có chút dự cảm bất hảo. Mười quẻ hắn tính cho Hại Thiên Thu, hết chín quẻ đều là đại hung. Chỉ có một quẻ lại hư vô mờ mịt.
Tư Đồ Nghệ Mưu đứng cạnh, thấy hắn không ngừng nhíu mày, hỏi: "Không có cách giải?"
Vô Danh lắc đầu: "Quẻ tượng đều ra như vậy. Chỉ hy vọng chúng ta tìm tới nàng sớm một chút, có thể cứu vãn được."
Tư Đồ Nghệ Mưu thần sắc ngưng trọng, sau một lúc liền triệu ra búa lớn, hướng Long Kiệt: "Lão dê già, nói nhiều như vậy làm gì? Cứ đánh một trận xem ai thắng!" Nói rồi nàng còn không khỏi lộ ra nụ cười quỷ mị đầy trào phúng: "Lúc trước ta bẻ sừng của ngươi chưa bẻ đủ, nay đên một lần để ta bẻ cho sướng tay nào!"
Nhắc đến thù bẻ sừng, Long Kiệt giận run người, tay không khỏi sờ sờ cặp sừng oai vệ: "Mụ điên! Xem hôm nay lão tử không vặn gãy cổ ngươi ta liền không phải Long Kiệt!" Dứt lời hai người liền xông lên đại chiến linh đình, dẫn theo sau đoàn người sôi nổi xuất chiến.
Lam Mạnh Khải một bên rút kiếm đón đầu Thanh Nhược Yên, một bên hô: "Vô Sắc Vương, mở cửa huyễn cảnh nhờ ngươi!"
Vô Danh khẽ gật đầu, trong nháy mắt bắt đầu thi phép mở huyễn cảnh. An Mặc Nhiên làm sao có thể để bọn họ đắc thủ, cung tên triệu ra phải nhắm hướng Vô Danh bắn tới. Lại không ngờ chưa kịp thi triển liền bị Sở Thanh Tân một kiếm chặn lại: "An đại nhân, chớ nên bắn lén người thi pháp."
An Mặc Nhiên bị đánh bật lùi ra sau mấy mươi bước, cắn răng nhìn hắn không nói. Chỉ có linh lực không ngừng tụ hội về thần cung.
Cứ như vậy, một hồi giằng co lại bắt đầu. Bao gồm nợ mới nợ cũ, ân oán tình thù, đều hội tụ trong một trận này.