"Tiểu Nại, đây là xe trượt tuyết sao?" - Tang Linh nhìn thứ trước mặt, thuyền không phải thuyền, hỏi Diệp Nại.

Diệp Nại chỉ về phía sườn núi, nói: "Ngồi lên đây, từ trên đó trượt xuống."

"..............." - [Thấy hơi sợ.]

"Linh yên tâm, thứ này hai người ngồi chung. Linh chỉ cần ngồi vững là được, mình sẽ lái."

"À......."

Diệp Nại kéo xe lên dốc núi, nàng ngồi trước, Tang Linh ngồi phía sau, ôm chặt eo của nàng.

"Linh, cậu chuẩn bị xong chưa? Xuống nha."

"Ừ, xong rồi."

Đẩy nhẹ, cái xe bắt đầu lao xuống.

"A a ~~~~~~"

"A a~~~~~~"

Gió đập mặt vào mặt, lại còn có cảm giác bị ngộp, làm Tang Linh sợ, nhắm hai mắt. Nhiệt độ ấm áp trên người Diệp Nại, truyền đến.

Nơi này rất vui. Nơi giá lạnh này, còn vui hơn Đông Bất Lâm.

Siết chặt, ôm eo Diệp Nại.

Đã gần đến ngày kết hôn. Sau này, nàng có thể đến đây nữa không? Còn có thể cùng Diệp Nại chơi đùa nữa không?

Nếu như, có thể chọn cả hai, thì tốt biết mấy. Nàng không muốn rời khỏi đây.

Vừa nghĩ đến, phải xa nơi này, thật rất đau khổ.

Tang Linh bắt đầu đến Đông Bất Lạc nhiều hơn.

"Cái thứ này, ăn ngon không?" - Diệp Nại ôm cả đống trái cây nho nhỏ, cứ như vật quý hiếm nhìn Tang Linh nói. Như đang chờ một vẻ mặt khen ngợi.

"Rất ngon, tiểu Nại ăn ngoan nha." - Đưa tay sờ đầu Diệp Nại.

"~\(≧▽≦)/~" - Diệp Nại vui vẻ, đôi cánh rung rung.

"............."

"Linh, chút nữa chúng ta sẽ đắp người tuyết thật to nha."

"Được."

"~\(≧▽≦)/~" - Rung rung, đôi cánh vẫn rung rung.

Tang Linh nhìn Diệp Nại, ánh mắt cụp xuống. [Còn một tháng....]

"Tiểu Nai, có lẽ ngày mai mình không thể tới."

"Hở? - Cánh không còn rung nữa, nét mặt khẩn trương: "Sao vậy? Bộ Linh không thấy vui nữa sao?"

"Không phải." - Tang Linh cười nói: "Vì lâu đài có việc, nên mấy ngày nữa mình không thể đến."

"À~~~ Vậy cậu làm nhanh nhé, tiểu Nại ở đây chờ cậu."

"Ừ."

[Nếu sau này, mình sẽ không còn tới nữa, cậu vẫn ở đây đợi mình sao?]

* * * * *

Đã rất gần ngày cưới, trong lâu đài càng lúc càng bận, nhiều chuyện công chúa còn phải tự mình làm. Nước láng giềng còn cố ý phái đội thị vệ, đến hộ tống công chúa. Đông Bất Lâm cũng phái theo một đoàn thị vệ, đi theo bảo vệ.

"Tham kiến công chúa." - Cốc Vũ một thân áo giáp, nghiêm túc quỳ trước mặt công chúa.

Tang Linh đưa tay: "Bình thân."

"Cảm ơn công chúa." - Cốc Vũ đứng dậy, hôn nhẹ lên mu bàn tay công chúa.

"Lần này cực khổ cho trưởng thị vệ rồi."

"Đây là vinh hạnh của thần."

Chỉ còn, mười ngày nữa.

Mấy ngày sau, Tang Linh lại đến Đông Bất Lạc.

Vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Diệp Nại co rúc bên cạnh.

"Tiểu Nại?" - Lo lắng chạy đến, lớn tiếng gọi tên Diệp Nại.

Diệp Nại cuộn mình, hơi hé mắt. Nhìn thấy Tang Linh, lập tức vui vẻ gọi: "Linh, cậu đến rồi! Tiểu Nại chờ cậu rất lâu đó."

Tang Linh mỉm cười: "Cực cho tiểu Nại rồi."

"Không cực, không hề cực."

"............."

"Linh, hôm nay tiểu Nại dẫn cậu đến Giao Hoán Bà Bà chơi."

"Giao hoán bà bà?"

"Ừm! Bà rất lợi hại nha ~~~ cậu muốn gì, bà cũng có thể cho cậu. Chỉ là, cậu cũng phải đổi lại một thứ trên người mình." - Diệp Nại hưng phấn nói.

"Thật không?"

"Thật!"

"Đúng là lợi hại thật."

"Lợi hại đúng không."

Lần này, trước khi đi, Tang Linh nhìn Diệp Nại rất lâu, mới dám hỏi: "Tiểu Nại, cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi?"

"Rất lâu."

"Tiểu Nại......"

Diệp Nại híp mắt: "Sao?"

"Nếu như lần tới, mình rất lâu rất lâu vẫn chưa đến, tiểu Nại đừng đợi nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì.....Bởi vì, có khả năng mình sẽ không bao giờ đến nữa."

Đẩy cửa ra, vội vàng bỏ chạy, chỉ mơ hồ nghe được tiếng hét của Diệp Nại phía sau: "Mình không muốn!"

"............"

"Mình không muốn đâu! Linh, cậu vẫn đến nha. Cậu nhất định phải đến nha! Tiểu Nại ở đây chờ cậu, vẫn luôn ở đây chờ cậu."

"............."

[Cho dù cậu chờ bao lâu, rất rất rất rất rất lâu.....Mình sẽ không trở lại nữa.]

[Chỉ còn, mười ngày thôi.....Cho dù, mình không muốn, cũng không thể nào thay đổi.]

* * * * *

Ở Đông Bất Lạc, trong ngôi nhà gỗ, Hạ Mạt đang xoa huyệt thái dương, rốt cuộc chịu không nổi. Hét: "Được rồi! Nín ngay, khóc nữa mình cắn chết cậu!"

"Oa oa oa.......oa oa oa....." - Diệp Nại sụt sùi nhìn Hạ Mạt: "Nhưng....nhưng....Linh không tới nữa.....đã.....đã rất rất rất lâu rồi....cũng không đến.....hức hức."

"Nín ngay!"

"Oa oa........oa oa oa~~~~"

"............" - Chịu không nỗi: "Được rồi! Vậy cậu muốn làm gì hả?"

"Mình muốn đi tìm Linh."

"Không được."

"Oa oa oa~~~~"

"............"

"Oa oa ~~~ Mình muốn đi tìm Linh...Oa oa oa~~~~"

Đầu Hạ Mạt như bị búa nện vào, hết cách: "Nín ngay cho mình! Mình dẫn cậu đi tìm."

"Thật sao?"

"Thật."

Muốn đi Đông Bất Lâm, thì phải trao đổi với Giao Hoán Bà Bà. Tìm Giao Hoán Bà Bà, tất nhiên phải có thứ để trao đổi. Hạ Mạt đem một đôi cánh tinh linh được chế tạo rất tốt, làm vật trao đổi. Nhưng chỉ đủ để đến Đông Bất Lâm một lần.

"Đi nhanh về nhanh. Ngày mai trước khi trời tối, nhất định phải về."

* * * * *

"Ai?"

Chỉ là, xem như Diệp Nại và Hạ Mạt bị xui. Vừa bước ra khỏi cửa, đã bị phát hiện.

"Xui tận mạng! Tiểu Nại, cậu nhanh đi tìm người. Mình đánh lạc hướng họ." - Hạ Mạt bực mình nói.

"Tiểu Mạt, cậu có bị nguy hiểm không?"

"Ngốc! Cậu cho rằng mình giống cậu à! Cút!" - Đạp một cước.

"Vậy....Tiểu Mạt nhớ cẩn thận nha."

"............"

Chỉ vì Hạ Mạt xem thường mấy tên thị vệ, đâu ngờ có người trong đó có người biết phép thuật.

Đôi cánh bị người ta nắm lại, bị đau nên Hạ Mạt bốc hỏa.

"Tướng quân!" - Binh linh phía sau, nhìn thấy Cốc Vũ đang cầm đôi cánh của Hạ Mạt, cung kính đứng một bên, đợi lệnh.

Cốc Vũ cười cười, dùng sức siết chặt tay Hạ Mạt: "Các người lui xuống đi, ;người' này để ta xử được rồi."

"Vâng, tướng quân." - Binh sĩ lui xuống.

"Khốn nạn! Thả ta ra!" - Hạ Mạt giận muốn chết, không ngừng giãy dụa.

"Quả nhiên, sư phụ nói không sai. Ở Đông Bất Lâm, có tinh linh." - Cốc Vũ cầm đôi cánh của Hạ Mạt, nụ cười quỷ dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play