Mình nghĩ, mỗi người ai cũng có báu vật của riêng mình. Khi còn bé là một cái kẹp tóc, hay bức thư tình của đám con trai, hoặc là phần thưởng đầu tiên khi giáo viên khen v...v.... Những thứ đó ở trong mắt người khác có thể không đáng giá, hay là thứ phiền phức. Nhưng mặc kệ người khác nói thế nào, trong mắt bạn, đó là thứ rất có giá trị, đó chính là báu vật của bạn. Đó là những báu vật mà từ nhỏ bạn đã cất giấu rất cẩn thận.

Bạn sẽ đặt nó ở căn cứ bí mật của mình, hay là bên cạnh gối nằm. Cho dù bạn dọn nhà, đi làm xa, hay làm cái gì đó đều đem nó theo.

Báu vật của công chúa chính là hình chụp, rất nhiều hình chụp. Và...người trong hình là ai thì.....không cần nói bạn cũng biết phải không?

Báu vật của Diệp Nại là một cây trâm cài áo, và một cục tẩy. Một món là của công chúa, một món khác là của một người bạn tốt nhất.

Tất nhiên, còn có những người khác nữa, nhưng vì thời lượng có hạn nên chúng ta tạm thời bỏ qua đi ha. Sau cùng là khủng long Hạ Mạt, nàng cũng có báu vật của mình. Có điều, không ai biết nó là cái gì thôi, bởi vì nàng chưa bao giờ nói, cũng chưa từng lấy ra khoe. Nếu bạn nói nó rất quý giá, Hạ Mạt cũng không cho xem, mà nói nó không đáng tiền, bạn cũng không phép đụng vào. Nàng giữ nó rất cẩn thận, để trong phòng của mình.

Chủ nhật, trời vừa sáng Cốc Vũ liền qua nhà Hạ Mạt.

"A! Cốc Vũ tiểu thư~~~~" - Người hầu của Hạ gia cũng y chang Hạ Mạt, cứ ào ào. Nhìn thấy Cốc Vũ đến, lập tức vui vẻ la lớn, chỉ sợ cả thế giới không biết Cốc Vũ đến.

"Chào buổi sáng, tiểu Hà. Tiểu thư nhà cô thức chưa?" - Cô gái đeo kính, nhìn hầu gái ào ào kia chào hỏi, hoàn toàn không khó chịu.

"Thức, thức rồi ạ! Tiểu thư của chúng tôi luôn ngủ sớm, dậy sớm ạ. Cốc Vũ tiểu thư! Cô muốn lên lầu? Vậy thì lên nhanh đi ạ, tiểu thư đang ở trong phòng đấy!" - Không chỉ ồn ào, mà có chuyện gì cũng báo cáo với Cốc Vũ.

Thua thật!

"Được, cám ơn tiểu Hà." - Tặng hầu gái một ánh mắt khen thưởng.

"Không cần, không cần đâu ạ!" - Hầu gái lập tức cảm thấy được yêu thương mà hoảng sợ, vội vã xua tay.

Cốc Vũ mang theo nụ cười tao nhã, bước lên lầu.

Hạ Mạt ở trong phòng, đang nhìn chằm chằm một cái hộp nhỏ trên bàn. Hạ Mạt nhìn chăm chú vô cùng, chăm chú đến mức Cốc Vũ vào phòng nàng cũng không biết.

Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.

Trên người Hạ Mạt như có gắn máy dò cảm ứng, chỉ cần Cốc Vũ đến gần, thì sẽ lập tức phản ứng. Thế mà lần này Cốc Vũ vào đến tận phòng, thậm chí dựa sát vào Hạ Mạt, mà nàng vẫn không cảm nhận được, chuyện gì đây? Trước đây, khả năng mất cảm ứng gần như bằng không.

Nhưng lần này thì nó đã xảy ra rồi, Cốc Vũ thành công đến gần Hạ Mạt, nhìn thấy cậu ấy chăm chú nhìn cái hộp gì đó, tò mò.

"..........." - [Đó là thứ gì mà làm cậu ấy chăm chú thế?]

Cốc Vũ đến gần, muốn xem trong hộp là thứ gì. Nhưng sự thực chứng minh, tính cảnh giác của Hạ Mạt quá cao, phải nói là "máy dò Cốc Vũ" vẫn chưa mất linh.

Khi Cốc Vũ muốn đến gần hơn, thì Hạ Mạt thấy có một cái bóng lướt qua chiếc hộp. Lập tức phát hiện người bên cạnh.

"Này! Cậu đến gần như thế làm gì?" - Cảnh giác.

Cốc Vũ nhíu mày: "Hả?" - Mỉm cười: "Trong hộp, là gì vậy?"

<Đùng>, Hạ Mạt lập tức đóng nắp hộp, quay đầu nhìn Cốc Vũ. Hét: "Không có gì hết! Không có gì hết!" - Ồ thật hiếm thấy khủng long đỏ mặt.

"Hử?"

"Đủ rồi, đủ rồi! Có gì đẹp đâu mà nhìn!" - Hạt Mạt lập tức ôm cái hộp vào lòng, sau đó cẩn thận đem đi giấu.

"Ế."

Con người, đúng là loài động vật kì lạ.

Ví dụ như, có một thứ hoặc một chuyện gì đó bạn không hề có hứng thú. Nhưng khi có ai đó nói với bạn, "thứ đó không được xem" hay "không cần bạn phải lo!". Thế là, bạn sẽ cảm thấy tò mò, hứng thú. Nếu người ta bỏ thêm một câu, "tuyệt đối không được", hoặc "nếu cậu dám làm, thì coi chừng đó"....Thế là, sự tò mò của bạn càng lúc càng lớn.

Có điều, con người chỉ là phàm nhân thế tục, nên ai cũng vậy thôi, đâu thể quở trách người ta được. Cốc Vũ vẫn không ngoại lệ.

Hạ Mạt càng không cho Cốc Vũ xem, thì Cốc Vũ càng muốn xem.

Nhưng làm thế nào mới xem được?

Cốc Vũ bắt đầu đau đầu.

Nếu như tiểu Mạt ở đây, tuyệt đối sẽ không cho Cốc Vũ nhìn. Vì thế, chỉ cần tiểu Mạt không có ở đây, thì chắc chắn nàng có thể nhìn thử một chút.

Và, vào một buổi tối, Cốc Vũ đứng trên ban công, gọi điện thoại cho Hạ Mạt.

"........" - Rất nhanh, có ai đó mặt mày khó chịu đi ra ban công, hét về phía nhà Cốc Vũ: "Ở sát bên gọi điện thoại mà gì! Cậu có nhiều tiều quá ha!"

Cốc Vũ kiên nhẫn, tiếp tục gọi. Sau đó, hài lòng khi người kia chịu nghe điện thoại: "Chuyện gì?"

"Tiểu Mạt, ra ngoài chơi đi!" - Mời.

"Không đi! Nóng chết!"

Đúng như dự đoán.

"Thật sự không đi à?"

"Đã nói là không đi mà! Trời nóng như vậy, ăn no rửng mỡ hả?"

"À~~~ thật đáng tiếc~~~"

"............."

"Vậy......mình đành đi một mình vậy."

"Thế à! Chơi vui vẻ nha! Hừ!"

Mặc dù Hạ Mạt đã nói thế, nhưng Cốc Vũ vẫn tràn đầy tự tin, cái người khó chịu kia cuối cùng sẽ cũng chịu xuống lầu. Thế là, cúp điện thoại, Cốc Vũ đi xuống lầu, núp dưới lầu nhà Hạ Mạt bình tĩnh chờ.

Quả nhiên, ít phút sau Cốc Vũ hài lòng nhìn thấy Hạ Mạt đi xuống lầu.

Cơ hội chỉ có một lần, sức kiên nhẫn của Hạ Mạt có hạn, nên nhất định phải đánh nhanh rút lẹ. Nghĩ thế, Cốc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất, phóng lên phòng Hạ Mạt.

Có thể, cả đời Cốc Vũ cũng không nghĩ đến, nàng luôn luôn được gọi là nhân tài, luôn luôn có khí chất xuất chúng. Thế mà lại có ngày, nàng biến thành kẻ trộm.

Mặc dù là đi ăn trộm, nhưng Cốc Vũ hoàn toàn không gặp khó khăn.

Khi bước vào Hạ gia, tránh tầm mắt của Hạ Mạt, Cốc Vũ cứ tự nhiên đi tới căn phòng to lớn của Hạ Mạt. Cho dù gặp người làm trong Hạ gia, thì nàng cũng hiên ngang không thèm để ý.

"A! Cốc Vũ tiểu thư! Đã trể vậy rồi mà cô còn tìm tiểu thư ạ? Tiểu thư đang ở trong phòng!" - Tiểu Hà vừa nhìn thấy Hạ Mạt, giống như uống thuốc tiên cứ cười hề hề, rồi cứ nhướng cổ lên nói.

Cốc Vũ lúc này rất sợ tiểu Hà lớn giọng, ngày thường thì không sao, nhưng lúc này Hạ Mạt mà nghe thấy thì toàn bộ kế hoạch tiêu tan.

Thế là, Cốc Vũ lập tức trưng ra nụ cười độc quyền của mình, nhìn tiểu Hà nói: "Tôi biết, bởi vì nhà lớn có vài việc, nên chúng tôi sẽ nói chuyện rất muộn. Tiểu Hà, có thể giúp tôi, nói mọi ngýời đừng làm phiền được không?"

Hầu gái bé nhỏ lập tức mắt sáng rực, nhanh chóng biến mất.

Cốc Vũ tiếp tục nghênh ngang đi tới phòng Hạ Mạt.

Bước vào phòng, tìm kiếm.

Có một hôm, Cốc Vũ nhìn thấy Hạ Mạt đem cái hộp đặt bên cạnh tủ sách. Lại đổi chổ?

Mặc dù tính cách hơi tệ, nhưng tính cảnh giác của Hạ Mạt đúng là rất cao.

Có điều, Cốc Vũ đã thuộc nằm lòng những nơi Hạ Mạt giấu đồ, có lẽ vì từ nhỏ đã yêu thích Hạ Mạt chăng? Nên nàng thích quan sát Hạ Mạt. Từng chút của cậu ấy, không ai rõ hơn nàng.

Cốc Vũ không mất quá nhiều thời gian, đã tìm thấy cái hộp.

Đến cùng, trong hộp đựng thứ gì?

Sau đó, Cốc Vũ cẩn thận từng li từng tí mở hộp ra.

Cuối cùng, Cốc Vũ đã được thỏa lòng, nhìn thấy những thứ Hạ Mạt cẩn thận cất giữ. Còn bảo người ta "tuyệt đối không được nhìn lén", gì gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play