Con muỗi

Có thể nói, từ khi Diệp Nại bắt đầu nhận biết mọi thứ. Mùa hè hằng năm, nàng đều ở cùng với muỗi, làm bạn với muỗi, và những năm tháng đấu tranh với chúng.

Mỗi khi đến hè, bạn sẽ nghe được mùi thơm của nước hoa Lục Thần, nực nồng trên người Diệp nại. Bởi vì, Diệp Nại thoa rất nhiều, cực kì nhiều, nên cả chăn, ráp giường, quần áo đều có mùi của nước hoa Lục Thần.

Bây giờ đã lớn, còn đỡ. Chứ lúc nhỏ, Diệp Nại bị muỗi cắn ở chân, nàng sẽ gãi không ngừng, gãi đến mức quần rách luôn. Vì thế, trên chân nàng có rất nhiều đốm đỏ nho nhỏ, vẩy kết từng đốm từng đốm. Đúng là, chân "nở đầy hoa".

Những người hầu trong nhà nhìn hai chân "nở đầy hoa" của Diệp Nại, cũng đau lòng vô cùng.

Ai bảo mấy con muỗi thích tiểu quỷ này làm chi. Nghĩ lại, đó chỉ là con của một người hầu, nên không có biện pháp tránh muỗi. Nên cứ lớ ngớ, khoe cẳng khoe chân ra, làm thức ăn cho chúng.

* * * * *

"Đừng có gãi nữa! Gãi nữa lại chảy máu cho xem!"

"Ế, lại gãi nữa rồi! Gãi hoài mấy cái chấm đỏ đó sẽ kết vảy, lớn lên xấu cho coi."

"#(*&$"

Những câu nói như thế Diệp Nại đã nghe từ nhỏ đến lớn, chỉ là lúc đó còn nhỏ chả quan tâm lớn lên có đẹp hay không. Tại vì cô bé thấy ngứa, ngứa thì gãi. Trên chân nhiều "hoa" Diệp Nại cũng thấy không thoải mái, nhưng đến mùa đông sẽ hết.

Lớn hơn một chút, Diệp Nại vẫn nghe thấy những câu "vết đỏ sẽ không mất", nhưng đã có kinh nghiệm, tất nhiên cô bé không tin. Sang năm, cố gắng không để chân "nở hoa" là được rồi. (Em bé đáng thương, vẫn không biết tại sao có mấy vết đỏ đó. Lại càng không biết, tại sao mình có, mà người ta không có.)

Sau đó, mỗi năm Diệp Nại đều tự nói với mình như thế, nhưng vẫn bị muỗi cắn, chân vẫn nở hoa.

Sau đó nữa, Diệp Nại từ từ lớn lên, đã biết cách tránh muỗi. Và mỗi năm càng lúc càng chu đáo hơn, hai chân cuối cùng đã thoát khỏi số vận "nở cả rừng hoa".

Nhưng, Diệp Nại vẫn rất thu hút đám muỗi. Đúng là "sự thu hút" không tầm thường.

* * * * *

Một trận mưa và sấm chớp qua đi, sáng sớm gió hơi lớn, nhưng với mùa hè thì đây là một ngày mát mẻ. Giang Nam khi vào hè sẽ rất nóng nực, thời tiết này thật hiếm thấy.

Công chúa đã rửa mặt xong đi xuống lầu, Diệp Nại đang ở trong sân phơi đồ. Trong sân không có ai, chỉ có mỗi Diệp Nại bận túi bụi.

Buổi sáng mát mẻ, khiến tinh thần cực kì tốt. Công chúa thừa dịp không có ai, đi đến chiếm tiện nghi Diệp Nại một chút.

"Chào buổi sáng, tiểu Nại!"

"Chào buổi sáng, Linh!" - Qua một thời gian dài rèn luyện, Diệp Nại đã được "tiêm vắcxin phòng bệnh", thần kinh cũng vững hơn. Không còn.....xấu hổ, mà quay đầu nhìn công chúa cười tươi.

Công chúa liền nhìn thấy, một vết muỗi cắn nho nhỏ ở ngay cổ Diệp Nại.

"Tiểu Nại, hôm qua cậu lại bị muỗi cắn à?"

Diệp Nại cười trừ: "Ừ.....phải." - Dù đã đốt nhang muỗi, nhưng muỗi vẫn rất thương Diệp Nại. Chúng vẫn hi vọng, bất khuất không chịu buông tha nàng. Tre già thì măng mọc, cứ thế tặng cho Diệp Nại một nụ hôn.

Công chúa nhìn chiếc cổ trắng trẻo, non nớt của Diệp Nại có một vết đỏ lớn, đau lòng a! Vậy, trên người Diệp Nại chắc cũng có nhiều lắm.

Rõ ràng cả người Diệp Nại như tắm trong nước hoa chống muỗi, tại sao vẫn bị tụi nó cắn?

"Tiểu Nại, tối nay ngủ ở phòng mình đi." - Phòng công chúa được chống muỗi 100%, nào là một cái mùng lộng lẫy, nào là nhang muỗi điện, rồi máy điều hòa, thêm mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ......Từ nhỏ, công chúa chưa biết muỗi là gì, nhưng vẫn trang bị đầy đủ để chống muỗi.

Vấn đề này, phòng Diệp Nại tất nhiên không so sánh được.

"A.......cũng không đến nỗi." - Diệp Nại khó xử.

"Sao vậy? Ngủ phòng mình, sẽ không có muỗi." - Trong sân vẫn không có ai, công chúa nhân cơ hội ôm eo Diệp Nại.

Mặt Diệp Nại bắt đầu hồng lên: "Chuyện này.......vì gần đây cứ ngủ ở phòng cậu, nên mẹ nói không tốt lắm." - Đỏ mặt.

Công chúa hình như rất vui, cười đặc biệt tươi: "Không sao, mình thích ngủ chung với tiểu Nại."

"Ơ? Nhưng.....nhưng.....chưa đến mức đó." - Mặc dù chuyện này không to tát gì, nhưng cứ ngủ mãi ở phòng công chúa thì sẽ bị mọi người xoi mói. Đặc biệt là trong nhà rất nhiều người, người hầu không tính, còn có thiểu gia, tiểu thư. Dù bọn họ không ở chung phòng, nhưng nói tóm lại, là không được tốt.

Công chúa siết chặt eo Diệp Nại: "Nhưng....mình muốn tiểu Nại đến."

"Chuyện này......hay là ngày mai đi."

Công chúa nheo mắt lại.

Tóc của công chúa đụng vào vết đỏ trên cổ Diệp Nại, đáng lý không ngứa, thì bây giờ lại thấy ngứa. Diệp Nại lấy tay gãi, càng gãi càng ngứa, cổ cũng đỏ ửng. Vết đỏ lúc đầu rất nhỏ, vì Diệp Nại gãi nên càng lúc càng to, công chúa càng nhìn càng đau lòng.

"Đừng gãi, cậu gãi nữa nó sẽ lan ra đó." - Công chúa nắm tay Diệp Nại, để cậu ấy ngừng gãi.

"Ngứa!" - Nói rất vô tội, thì ngứa thật mà.

"Ngứa thì thoa dầu đi."

"Vô dụng thôi."

"............" - Công chúa đột nhiên kề sát mặt vào: "Nghe nói nước miếng giúp hết ngứa, để mình liếm giúp cậu."

"Hể?.........Linh!!! Oa oa!! Đang ở ngoài sân đó Linh! Linh! Đừng mà!" - [Sẽ bị nhìn thấy, sẽ bị thấy. Nhất định sẽ bị người ta thấy!]

* * * * *

Buổi tối, mẹ Diệp cầm nhang muỗi điện.

"Hử? Mẹ, cái này xài được sao?" - Diệp Nại nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ trong tay mẹ.

"Nghe nói rất công hiệu, là do công chúa sai người đặc biệt đưa đến. Hình như là loại mới, thử xem sao."

Sáng sớm, một hình ảnh xuất hiện trong đầu Diệp Nại.

".......Ưm..............."

"Công chúa đúng là rất để tâm nhỉ. Từ nhỏ vào mùa này, công chúa lúc nào cũng đem đồ đến đây."

"Dạ...." - Mặt Diệp Nại nóng lên.

Lúc nhỏ, dù công chúa và Diệp Nại quan hệ không tốt, nhưng khi đến hè, công chúa sẽ đem rất nhiều thứ diệt muỗi đến. Ngay bệ cửa sổ phòng Diệp Nại, có cả một hàng đồ dùng để diệt muỗi của công chúa đưa. Nghĩ như thế, dù bị muỗi cắn đau hết cả đầu, vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Diệp Nại cảm thấy hạnh phúc! Chuyện này.....tất nhiên không phải vì bị muỗi cắn mà hạnh phúc vì thứ khác...

Lại qua một ngày, sáng sớm.

"Tiểu Nại, hôm qua có bị muỗi cắn không?"

"Không có!" - Rất vui vẻ cười: "Hôm qua, thật sự không bị cắn."

Nhìn Diệp Nại vui vẻ, công chúa cũng thấy vui, liền hỏi: "Vậy tiểu Nại, hôm nay chúng ta ngủ chung nha,"

".Ách.....Chuyện này........bây giờ không còn bị muỗi cắn, nên mình ngủ phòng mình là được rồi."

"............" - [Biết thế, không làm chuyện đó rồi.]

Cuối cùng buổi tối đã đến, màn đêm thăm thẳm.

Diệp Nại ôm gối, lén lút chạy tới phòng công chúa.

"Linh....ơi, cậu ngủ chưa?"

".........."

"Nếu...ngủ rồi...mình đi nha."

"Chưa!"

Mùa hè....muỗi bay khắp nơi........Nhưng, vẫn rất hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play