Anh cực kì quen thuộc quán cà phê này, ông chủ trước đây ở Italy, hương vị cà phê nguyên chất, ở toàn bộ khu vực này cũng tìm không ra quán thứ hai.
Nhưng Phó Thuấn không phải năm rưỡi đến mà bốn giờ hơn đã đến rồi. Công việc của anh có thể tự điều chỉnh thời gian đi và tan làm, khá tự do, đi sớm là vì lâu rồi anh không uống cà phê một mình, muốn đến trước uống một ly.
Giờ này quán cà phê không có khách, chỉ có hai vị phu nhân mặc đồ áo nghiêm túc mở máy tính hẳn là đang ngồi hội nghị nhỏ trong góc.
“Sao đến sớm thế?” Ông chủ quán cà phê tên Paul, đầu trọc lóc. Anh ta quanh năm giễu cợt bản thân sẽ không bị gàu làm phiền. Lúc anh ta thấy Phó Thuấn đi vào, mỉm cười: “Cậu trốn việc?”
Phó Thuấn nhún vai, kéo chiếc ghế cao của quầy bar ra: “Có hẹn.”
“Ừ hừ?” Paul dừng động tác lau ly cà phê: “Con trai hay con gái?”
“Con gái.” Phó Thuấn chống cằm, nhịn không được mà cười trước: “Làm gì mà phản ứng lớn như vậy? Tớ không thể uống cà phê cùng con gái?”
“Đương nhiên, đương nhiên có thể.”
Paul nháy mắt, nhìn thấy anh thanh xuân tràn trề, gương mặt lại đẹp trai không gì sáng được, huýt sáo: “Thật là ngạc nhiên, ít nhất mỗi tuần cậu đều đến chỗ tớ một lần, đến đây đã hơn hai năm nhưng đây là lần đầu tiên.”
Phó Thuấn nhẹ nhàng gõ ngón tay thon dài trắng nõn lên quầy bar, dường như đang nhấn mạnh cái gì, nói cho Paul biết: “Cô ấy hẹn tôi.”