Phó Thuấn đang bận làm việc thì nhận được cuộc gọi từ phó viện trưởng Trương.
Ngày mốt sẽ là valentine trắng, cuối cùng anh cũng chỉnh sửa xong chương trình đèn sàn mà mình phụ trách.
Thấy phản ứng đầu tiên của phó viện trưởng Trương trong điện thoại, Phó Thuấn liền nghĩ ngay đến Ngô Bình và Kỹ sư trưởng Trần.
Anh lưu tài liệu vào phần mềm máy tính, đứng dậy cầm chiếc cốc vuông trên bàn, chậm rãi trả lời điện thoại.
“Tiểu Phó, sao cậu lại im lặng? Bên đội của cậu thế nào rồi? Có cách nào để giải quyết vấn đề về giá cảm biến hay không?” Phó viện trưởng Trương nói.
Đối với công nghệ an toàn chủ động trên ô tô AEB, radar sóng milimet là một trong những khoản khó khăn nhất về chi phí, độ chính xác cao thì đắt, mà độ chính xác rẻ thì không đủ. Vậy nên, đó chính là rào cản to lớn mà ngành này khó có thể vượt qua trong thời điểm hiện tại.
Phó Thuấn nói: “Hai ngày nay tôi đã đo radar sóng milimet và tia hồng ngoại. Như thế nào? Ông có hứng thú không?”
“Ây da.” Phó viện trưởng Trương cười cười: “Bây giờ cậu có thể ra ngoài một chút không?”
Phó Thuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, trăng treo lên từ lâu.
Nhưng, nếu phó viện trưởng Trương đã nói như vậy, đương nhiên là có chuyện quan trọng, Phó Thuấn nói: “Được rồi, ông đang ở đâu? Tôi qua ngay đây.”
Cúp điện thoại, Phó Thuấn tìm một chiếc áo khoác ngụy trang mỏng mặc vào, đến gõ cửa phòng Tống Địch: “Anh ra ngoài một chút, phó viện trưởng Trương tìm anh. Em ngủ sớm đi.”
Tống Địch nói: “Ồ”, kéo cửa ra nhìn anh: “Vậy anh về sớm nhé.”
Phó Thuấn xoa má cô rồi nói: “Ừm.”
Phó viện trưởng Trương hẹn anh ở một nhà hàng ẩm thực hoài thạch cực kỳ thiền định.
Nhà hàng này tổng cộng chỉ có mấy vị trí phòng ghế, ông đã đặt trước một chỗ, chờ đến khi thấy Phó Thuấn, ông đã uống được một chút rượu, trong lòng khá thoải mái.
Ông nhìn Phó Thuấn cởi áo khoác, liền nói: “Đến đây, cá sống ở nhà hàng này rất ngon, vừa tươi lại vừa mềm.”
Phó Thuấn nhìn đĩa thức ăn tinh xảo, một đĩa nhỏ có các loại Sashimi chất lượng tốt, anh lạnh lùng nói: “Tôi không ăn Sashimi.”
“Cũng được.” Phó viện trưởng Trương chỉ vào chiếc ghế thấp kiểu Nhật Bản phía đối diện, nhấn chuông bên cạnh bàn, gọi một nhân viên phục vụ tới.
“Lưỡi bò nướng than với hàu Gilardo nướng than mỗi loại hai phần…” Phó viện trưởng Trương hỏi: “Cậu ăn hàu được không?”
“Không ăn được.” Phó Thuấn cầm ấm trà nhỏ rót nước cho mình, nói với nhân viên phục vụ,
“Thịt bò Matsusaka Wagyu, tôi muốn nướng than đá, những thứ khác cứ làm theo lời ông ấy nói.”
Người phục vụ gật đầu: “Được, hai vị quý khách xin chờ một chút.”
Phó viện trưởng Trương nhìn chằm chằm Phó Thuấn, thấy anh cũng không có thay đổi gì, nói: “Cậu còn không lên tiếng, lần trước tôi bảo cậu đi ăn cơm với phó giám đốc Hồ, sao cậu không tới? “
“Tôi không thích xã giao.” Phó Thuấn thành thật nói: “Hơn nữa, hôm đó không có ông.”
“Đừng, đừng hòng nịnh tôi được.” Phó viện trưởng Trương nói, ông uống chút rượu, ông đã không gặp Phó Thuấn từ Tết Nguyên Đán đến giờ, liền đem những chuyện trong viện nghiên cứu nói ra một đống, sau đó cảm thán nói: “Tôi a, không ở lại được nữa rồi.”
Người phục vụ gõ cửa phòng, ngồi quỳ đưa lên dao, đĩa: “Đây là cơm hai người gọi, mời dùng.”
Chờ cánh cửa lần thứ hai từ từ khép lại, Phó Thuấn chậm rãi đặt miếng thịt bò có độ dày vừa phải lên than nướng, than nóng gặp thịt, phát ra động, khói mang theo mùi hương trong nháy mắt xông vào mũi, anh mới nói: “Vậy thì rời đi thôi.”
Phó viện trưởng Trương vẫn là lần đầu tiên nhìn Phó Thuấn ở trên bàn ăn tỉ mỉ như vậy: “Nói thật, Tiểu Phó, nếu tôi đi rồi, cậu có định theo tôi hay không?”
“Đi đâu chứ?” Phó Thuấn nở nụ cười: “Lúc trước còn nói để cho tôi tự mình lập nghiệp, hiện tại lại bảo tôi đi theo ông, tôi không thể làm sự nghiệp của riêng mình sao?”
Phó viện trưởng Trương cầm đũa lên, nhanh mắt nhanh tay gắp miếng thịt bò Phó Thuấn vừa nướng chín, chấm nước sốt ném vào miệng mình: “Chậc…” Ông nhai một chút, mới nói: “Viện nghiên cứu đường cao tốc.”
Phó Thuấn im lặng, đó là viện nghiên cứu khoa học thuộc quyền quản lý trực tiếp của Nhà Nước, không phải người bình thường muốn vào là vào được.
“Nếu ông đã nói như vậy thì chính là mười phần đã chắc được tám, chín phần.” Anh ném một miếng thịt bò khác lên than nướng rồi từ từ đợi nó chín.
Phó viện trưởng Trương gật gật đầu: “Những dự án trong nửa cuối năm có thể vẫn sẽ tiếp tục tiến hành. Kế hoạch bên kia của cậu sẽ được công bố vào tháng tư. Nhanh lên, đừng để tôi chờ quá lâu.”
Phó Thuấn nói: “Trễ quá rồi.” Anh cầm ly rượu Sake nghịch ngợm trên tay một chút rồi chậm rãi hỏi: “Kỹ sư trưởng Trần thì sao?”
Phó viện trưởng Trương cười cười, gắp thịt hàu chấm vào nước sốt: “Cậu chắc còn chưa biết, Kỹ sư trưởng Trần chính là người ở trên giám đốc.”
“Giám đốc? Ai?” Phó Thuấn nhíu mày: “Lưu Đổng?”
“Ha ha, đúng rồi.” Phó viện trưởng Trương cười nói: “Trước đó tôi không phát hiện, thì ra còn có người đứng sau lưng Kỹ sư trưởng Trần, năm ngoái sau sự việc của cậu, tôi đã gọi điện thoại gặp anh ta một lần.”
Phó Thuấn nhíu mày, trong đầu đem mấy người Kỹ sư trưởng Trần, Ngô Bình, Lưu Đổng xâu chuỗi lại, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lưu Đổng là người của tổng giám đốc mới trong tập đoàn? Hay là của tổng giám đốc trước đây?”
Phó viện trưởng Trương đưa ngón tay chỉ chỉ vào anh, mang theo ý cười nói: “Hỏi đến điểm mấu chốt rồi đấy, e rằng viện trưởng Ngô cũng không giữ ông ta được nữa rồi.”
Phó Thuấn nhìn ly rượu Sake trong tay, tài liệu chuyện Ô Trấn kia đang ở bên miệng, vòng quanh một hồi, anh nghĩ đến Tống Địch.
Cuối cùng anh ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu, không nhắc tới nữa.
Cả hai đã lâu không gặp nhau, họ trò chuyện với nhau một chút.
Phó Thuấn đáp, sau đó mượn cớ đi vệ sinh, lại đến khu vực đặt món ăn tìm một nhân viên phục vụ, anh gọi thêm vài phần món tráng miệng, rồi thanh toán hóa đơn.
Khi phó viện trưởng Trương đi ra, ông vỗ vỗ cánh tay Phó Thuấn: “Tiểu Phó, tháng sau cùng tôi đi một chuyến đến Bắc Kinh, đừng chạy trốn nữa, nhất định phải đi.”
Phó Thuấn nhận lấy hộp đồ ăn do nhà hàng giao đến, gật đầu: “Được, vậy ông liên hệ trước với tôi, tôi sẽ thu xếp.”
Phó viện trưởng Trương nhìn hộp đựng thức ăn ba tầng sơn vàng đỏ, cười hỏi: “Có người ở nhà chờ sao?”
Phó Thuấn gật đầu: “Vâng.”
“Cô gái tặng hoa hồng cho cậu năm ngoái?”
Phó Thuấn suy nghĩ một chút: “Đúng vậy.”
“Tốt lắm, thành gia lập nghiệp, lãng tử quay đầu, mau lập nghiệp đi!” Phó viện trưởng Trương cười nói.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng gọi xe đến, hai người tạm biệt nhau, trước sau lên xe rời đi.
Phó Thuấn ngồi ở ghế sau, ánh mắt cúi đầu nhìn xuống hộp thức ăn trong đêm tối, cười nhẹ.
Về đến nhà, Tống Địch còn chưa nghỉ ngơi, Phó Thuấn liền gõ cửa, đưa hộp thức ăn vào phòng: “Anh gọi món ít món tráng miệng cho em đây.”
Tống Địch vừa tắm xong, vừa ấm áp, thơm tho, tóc còn chưa khô, trên đỉnh đầu quấn một chiếc khăn hồng.
“Cái gì vậy?” Tống Địch tò mò mở mấy lớp hộp ra, trong mắt cô hiện ra những món đồ tròn trịa trong suốt như pha lê, rõ ràng là bánh Thủy Tín, cô hỏi: “Anh đến nhà hàng ẩm thực Nhật Bản đấy à?”
“Ừm.” Phó Thuấn đưa cho cô chiếc thìa nhỏ bằng bạc đã chuẩn bị sẵn trong nhà hàng: “Thử xem.”
Tống Địch nghiêng người múc một thìa: “Ngon quá! Miếng hoa anh đào này thật là tuyệt vời!”
Phó Thuấn vẫn nhớ lần trước khi đến phòng trà bên Thanh Hồ, cô đặc biệt yêu thích loại tráng miệng ngọt ngào và dịu dàng này.
“Một lát em ăn sau, em sấy tóc trước đã.” Tống Địch đặt thìa xuống.
Phó Thuấn vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra: “Anh sấy cho, em ăn đi.”
“Hả?” Tống Địch ngạc nhiên: “Anh sấy cho em? Anh… được không?”
Câu này của cô là có ý gì?
Phó Thuấn không trả lời.
Anh cầm máy sấy tóc cắm vào ổ cắm, ngồi trên giường sofa, lại đẩy ghế đẩu tới, đặt một lớp hộp thức ăn lên ghế đẩu: “Em ăn đi, anh sấy cho em.”
“Thôi, anh để em tự làm, anh ăn trước đi được không?” Tống Địch cảm thấy kỳ quái, trước nay cô chưa từng để anh sấy tóc cho cô.
Phó Thuấn ngồi xuống, một tay vỗ vỗ ghế sô pha: “Ngoan, nghe lời.”
“Ồ.” Tống Địch chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, lấy khăn quấn tóc trên đỉnh đầu xuống, cô có chút căng thẳng, sợ hãi nên không dám động đậy.
Phó Thuấn lại có chút thoải mái, từ từ bắt đầu thổi tóc của cô, nhẹ nhàng mà ân cần.
Gió nóng thổi qua giữa hai người, Tống Địch lặng lẽ nhìn anh.
Phó Thuấn nghiêm túc hỏi: “Thế nào? Anh làm sai gì à?”
“Không phải. Chỉ là…” Tống Địch không nói gì, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau mấy giọt nước rơi trên đùi anh: “Anh, anh đối với em tốt như vậy, em phải làm sao đây?”
“Mới chỉ có thế mà đã tốt với em rồi à?” Phó Thuấn mỉm cười, nhặt một mớ tóc từ bên trong ra rồi thổi nhẹ nhàng: “Dễ hài lòng như vậy sao?”
“Như vậy đã rất tốt rồi.” Tống Địch đưa tay xoa xoa hai má anh: “Anh à, em thích anh.”
Phó Thuấn ngược lại có chút bất ngờ, hỏi: “Thích anh đến mức nào?”
“Em không biết, dù sao em chính là rất thích anh, mỗi ngày đều nhớ anh.”
“…” Biểu cảm này, thực sự vừa đơn giản vừa trực tiếp, nhưng lại làm Phó Thuấn mê say đắm.
Anh xoa cằm Tống Địch, cúi người, hôn lên môi cô: “Anh cũng thích em.”
Hai người chóp mũi đối diện với nhau, Tống Địch trừng lớn hai mắt nhìn anh: “Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, em chỉ biết hiện tại em rất thích anh.”
“Ngốc quá, tương lai em định bỏ rơi anh hay sao? Còn không nghĩ tới à.” Phó Thuấn hừ nhẹ: “Em đã không thể thoát khỏi bàn tay anh từ lâu rồi.”
“Làm sao lại có thể như vậy được chứ, thật là quá lãng phí.”
Tống Địch dùng thìa nhỏ chọc vào miếng bánh tiếp theo, nó mềm mềm, lắc nhẹ, cô nói: “Cái này có thể để qua đêm không? Không, hay là em ăn matcha với miếng hoa anh đào này trước, trông nó béo béo, thực sự rất đáng yêu. A… ăn thôi!”
Phó Thuấn nghĩ, đúng là một đứa trẻ.
Ngày Valentine trắng, Tống Địch muốn đi đến Không Gian Chế Tạo để nộp đơn xin nhập học, Phó Thuấn nhất quyết muốn lái xe đưa cô đi.
Trong xe, không ai nhắc đến gì về lễ Valentine hôm nay.
Khi mọi người xuống xe, Phó Thuấn thấy thời gian còn sớm cũng không vội đến công ty, liền lặng lẽ đi theo vào văn phòng.
Lúc trước, Phó Thuấn thường đến văn phòng xử lý hồ sơ.
Vừa bước tới cửa, anh liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên, cao giọng hỏi: “Này, Tiểu Lưu, nộp đơn nhập học có yêu cầu gì về trình độ học vấn không?”
“Hình như không?” Một thiếu nữ khác trả lời, dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, chắc chắn là mấy du học sinh và tiến sĩ là tốt nhất, có bọn họ thì tiện lấy trợ cấp hơn nhiều.”
Vừa nghĩ đến Tống Địch phải đối mặt với những người này một mình, Phó Thuấn nhíu mày, đang muốn gõ cửa tiến vào, lại nghe giọng nói Tống Địch vừa thanh thúy vừa dịu dàng: “Vậy trường hợp của tô có phù hợp không?”
Vừa bước ra được một bước thì bỗng dừng lại.
“Về cơ bản thì vẫn phù hợp, nhưng chứng chỉ Hoa Nghệ là của cô đúng không? Các chứng chỉ bằng cấp liên quan đều phải xin giấy chứng nhận.”
“Đúng vậy.” Tống Địch nói: “Có bản sao hai mặt của chứng minh thư, một phần giấy chứng nhận trình độ của tôi.”
Những ký tự trang trí trên bức tường đối diện hành lang lọt vào mắt Phó Thuấn.
“Nếu Internet xem trọng việc chia sẻ và miễn phí thì giá trị của di động Internet nằm ở nội dung và trải nghiệm.”
Vốn dĩ là hoàn toàn không nghĩ đến việc làm hai việc khác nhau.
Nhưng Phó Thuấn nháy mắt nghĩ lại, nếu muốn bảo vệ Tống Địch, như vậy giá trị cá nhân của cô ấy sẽ như thế nào thực hiện?
Cô ấy phải tự mình vượt qua một số rào cản để thu hoạch những điều mới.
Anh không nên can thiệp vào cô quá nhiều với danh nghĩa bảo vệ.
Phó Thuấn quay người chậm rãi bước ra khỏi khu văn phòng lên xe.
Nghĩ đến Tống Địch đi theo anh từ thành đông đến thành tây, trong lòng cũng nhớ tới mình mở cửa hàng bán hoa công viên…
Cô ấy đã luôn rất cố gắng, nhưng anh lại luôn cho rằng cô ấy yếu đuối.
Phó Thuấn vuốt ve tay lái, lẳng lặng nhìn về phía cửa kính rộng lớn, trong lòng nhất thời có chút bất an, hơn nữa còn có chút xót xa.
Đối với một người tốt, có rất nhiều cách, một số cách có thể được đưa ra một cách chủ quan, và một số là những gì cô ấy thực sự cần, sự cân bằng ở đâu?
Khoảng mười phút sau, Tống Địch từ ngoài cửa bước ra.
Phó Thuấn đẩy cửa xe, bước ra, thấy cô đang kinh ngạc nhìn mình, liền mỉm cười chạy tới: “Anh, sao anh vẫn chưa đi?”
“Đang đợi em.” Phó Thuấn ấn bả vai cô, đem người che chở đưa lên xe: “Thế nào?”
“Bước đầu không có vấn đề gì.” Tống Địch nói: “Tuy nhiên, hình như bản chất của em khác với anh, cho dù có giảm bớt cũng không được bao nhiêu.”
Phó Thuấn xoa tay cô: “Còn chuyện gì nữa không? Anh đưa em về.”
“Anh không đi làm à?” Tống Địch nghi ngờ hỏi: “Anh đi làm đi, em tự về được.”
“Không cần.” Phó Thuấn không cho biết lý do, anh chỉ muốn ở bên cô một lúc, thêm một phút một giây đều được.
Tống Địch nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc, như có điều gì đang trăn trở.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh, anh sẽ tan ca sớm đúng không?”
“Đúng vậy.” Phó Thuấn gật đầu, lái xe ra khỏi công viên về nhà: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tống Địch thầm cười một mình.
Phó Thuấn chở người về nhà rồi nói: “Vậy hôm nay emkhông ra ngoài?”
“Không. Em dọn dẹp phòng trồng hoa, hạt giống hoa mới mua đã đến. Ngày hôm qua, em đã hứa hôm nay sẽ trồng hoa cùng dì.” Tống Địch mở dây an toàn, tiến đến trước mặt Phó Thuấn, hôn vào mặt anh: “Anh, em xuống xe đây.”
“Được thôi.”
Phó Thuấn nhìn cô tươi cười vào nhà, rồi mới lái xe rời đi.
Phó Thuấn đến công ty hơi muộn, như đã nói trong nhóm trước đó, Kỹ sư Lý đã châm biếm: “Hôm nay là ngày lễ tình nhân trắng, cậu không phải là mới sáng sớm đã đưa bạn gái đi đâu sao?”
Phó Thuấn cởi chiếc áo khoác mỏng màu đen, treo lên giá: “Đưa cô ấy đến khu viên xử lí chút việc, sau đó lại đưa trở về.”
Mã Chính Nguyên ở một bên hỏi: “Cửa hàng hoa của cô Tống sắp mở ở công viên à?”
“Đúng vậy, chúng ta nói về tình hình này đi.”
Phó Thuấn không ngạc nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, làm sao mà Mã Chính Nguyên biết chuyện này?
“Mấy ngày trước Ngữ Tình cũng hỏi tôi cửa hàng hoa có mở cửa không, chúng ta nên đi xem một chút.” Mã Chính Nguyên nói, xoay người một cách bận rộn.
Phó Thuấn gật đầu, Tống Địch và Mã Ngữ Tình lẽ ra có mối liên hệ với nhau, nhưng khi anh nhìn sau đầu Mã Chính Nguyên thì lại có một chút suy nghĩ.
Sau khi tan sở, Phó Thuấn lái xe trở về.
Nhất định phải đi ngang con đường đó để lấy hoa hồng đã đặt trước đó.
Nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng xếp hoa hồng đỏ của Tống Địch, nhất định sẽ rất đẹp.
Khi cánh cửa mở ra, cô đang tìm kiếm thứ gì đó trong hành lang, cô ấy thấy Phó Thuấn và nói: “Anh Phó, anh đã trở lại.”
“Tống Địch đâu?”
“Trong phòng, đang lau khô hoa.” Dì cười: “Vậy để dì dọn dẹp chuẩn bị bữa tối.”
“Được.”
Phó Thuấn giấu bông hồng đỏ sau tay trái và lặng lẽ nhìn vào cửa phòng hoa.
Căn phòng này dẫn ra sân, được dùng để nguyên liệu và hoa khô của tiệm hoa Tống Địch, có một chiếc bàn dài ở giữa bày đầy đủ các loại chỉ tơ, giấy buộc và dụng cụ.
Phó Thuấn không ở đây nhiều lắm. Hôm nay anh đã thấy nó và phát hiện ra rằng có hang bên trong.
Một sợi dây màu đen được kéo một cách có trật tự phía trên căn phòng, và có nhiều hoa khác nhau được treo ngược trên dây.
Những bông hoa khô tươi sáng ban đầu sẽ mất đi độ ẩm, trông không bị héo mà có vẻ đẹp độc đáo.
Từ góc nhìn của Phó Thuấn, Tống Địch cụp mắt xuống, thử ghép những bông hoa từ những bông hoa khô với nhiều màu sắc khác nhau trước mặt. Bụi hoa trước mắt trông thật sự rất đáng yêu.
“Anh!” Khi Tống Địch thấy Tống Địch: “Sao anh không gọi cho em?” Cô bước đến với hoa đã hoàn thành trên tay trái.
Phó Thuấn đưa ra hoa từ sau lưng anh: “Bé cưng, ngày lễ tình nhân hạnh phúc.”
“A!” Tống Địch ngạc nhiên và vui mừng, đặt hoa khô trên tay xuống, dùng hai tay cầm lấy hoa lớn, nhìn kỹ lại: “Chín mươi chín bông? Sao hôm nay anh lại mua nó? Hôm nay sẽ rất đắt, bình thường giá đã đắt gấp bốn lần. Hôm nay ít nhất cũng gấp sáu bảy lần! “
“…” Phó Thuấn nghe vậy chỉ ngây người rồi nói: “Vậy anh sẽ mang trả lại.”
“Cái gì!” Tống Địch vội vàng ôm lấy đóa hoa: “Không! Tặng em.” Sau khi rũ mắt xuống suy nghĩ rồi cô lại nói: “Em cũng có quà cho anh.”
Phó Thuấn nhìn cô ôm hoa, dáng người còn có vẻ rất nhỏ, anh cúi xuống bế cô cùng với hoa lên, bước vào phòng, đặt cô lên bàn, mặt đối mặt mà nói: “Cái gì?”
“Anh buông em ra, em sẽ lấy.” Tống Địch vặn vẹo.
Phó Thuấn lấy hoa ra khỏi tay cô, đặt ở trên bàn, anh đứng trước giữa hai chân cô, nâng tay cô để lên vai mình, khẽ nói: “Anh muốn xin một món quà cho chính anh.”
Phó Thuấn hôn lên vành tai mềm mại của cô, nói bên tai cô: “Anh muốn em.”
“Hả?” Tống Địch giật mình, xấu hổ thở nhẹ: “Anh!”
Phó Thuấn nâng cằm cô, muốn cô đối diện với anh, đầu ngón tay mềm mại và thanh tú thực sự lưu luyến, anh khẽ xoa xoa.
Tống Địch cẩn thận nhìn anh: “Nhưng…”
Phó Thuấn hôn lên mắt cô: “Em muốn trốn ư?”
“Bây giờ chuyện này không bàn nữa!” Tống Địch xấu hổ đẩy anh ra, quay đầu nhìn hoa, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chà, anh mua ở đâu? Lại có thể dùng túi kiểu Hàn Quốc khoa trương như vậy. Có vẻ đây chính là phương thức lừa gạt những người đàn ông không am hiểu.”
Phó Thuấn khó chịu, vỗ mông cô, giơ tay nhìn đồng hồ, lùi lại một bước rồi nói: “Ăn cơm đi.”
“Anh có biết những hoa của chúng ta thường nặng như vậy không?” Tống Địch ôm hoa, nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại hỏi Phó Thuấn.
Phó Thuấn lắc đầu.
“Dùng xô nước, bởi vì chúng ta không thể đo lường bằng tay.” Tống Địch cười nói: “Chín mươi chín bông hoa thường có kích thước bằng một chiếc xô bình thường. Nhưng đừng tưởng rằng anh chỉ cần cắm hoa vào đó. Nó thể hiện một vòng cung hoàn hảo, trông đầy đặn và không bị phân tán khi cầm lên. Nó đòi hỏi phải rất khéo léo…”
Phó Thuấn nói: “Đó chính là lí do gây khó khăn hơn khi đóng gói?”
“Đúng vậy, bó lớn nhất mà em từng cắm là hai trăm chín mươi chín. Lúc đó, toàn bộ cửa hàng ngập tràn hoa hồng đỏ. Chúng được đóng trong những thùng rất lớn. Sau hai ngày chuẩn bị, em đã kiệt sức.”
“Chà, thật tuyệt vời.” Phó Thuấn sờ lên vai cô: “Em đã vất vả rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Địch đặt hoa xuống, đưa cho anh xem chiếc bình khô hoa hôm nay cô cắm: “Anh xem, trông có đẹp hay không? Trước đó em đã phơi lúc nắng tốt chứ đừng phơi lúc trời đầy sao.”
Phó Thuấn nhìn cô: “Anh không biết. Anh không rành chuyện này.”
Tống Địch nhìn anh chằm chằm: “Anh tránh ra đi.”
Cầm chiếc bình vui mừng nhìn trái nhìn phải đều rất ưng ý: “Nhìn bông hồng đỏ này, hái về phơi khô rồi bán làm hoa khô, gần đây em phát hiện kinh doanh hoa khô cũng được. Ngày càng nhiều người chấp nhận hoa khô.”
“…” Phó Thuấn nhìn chín mươi chín bông hồng rồi lại cùng cô bán hoa.
Dì đến cửa nói: “Anh Phó, đến giờ ăn rồi.”
Tống Địch vội vàng đặt bình hoa xuống, kéo Phó Thuấn ra ngoài rồi khuyên nhủ: “Lần sau đừng mua hoa nữa! Ở nhà còn nhiều đến như vậy.”
Phó Thuấn nói: “Vậy những đợt Lễ Tình Nhân sau này, anh không cần tặng em thứ gì nữa.”
“Phốc…” Tống Địch nắm ba ngón tay lắc lắc: “Không được! Có thể…” Sau khi nghĩ xong lại nói tiếp: “Anh có thể tặng em thứ khác.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như bánh Thuỷ Tin Huyền rất ngon.” Tống Địch cười.
Phó Thuấn nói: “Em giỏi thật. Cái đó còn đắt hơn cả hoa.”
“Hả?” Tống Địch sửng sốt: “Đắt đến vậy sao?
Cô lập tức nghĩ đến chiếc hộp vuông cầm tay, tinh xảo giống như một tác phẩm cung đình cổ xưa, sau đó nghĩ đến thói quen tiêu dùng của người trước mặt: “Làm sao đây, em đã… vứt đi một nửa… Em…”
“Đồ ngốc, anh nói dối em đấy.” Phó Thuấn cười: “Chỉ là một viên tròn mà thôi, sao mà có thể đắt được.”
“Ồ.” Tống Địch khó hiểu, có phải hay không cũng chỉ chọn mấy cái đắt tiền.
Hai người dùng bữa đơn giản, Tống Địch ấn tay Phó Thuấn: “Anh ngồi đi, em đi lấy quà.”
Phó Thuấn dùng trái tay nắm lấy cổ tay cô: “Anh cũng có một món quà. Chúng ta cùng nhau đi.”
“Còn có quà à?” Tống Địch ngạc nhiên.
Phó Thuấn “Ừm”, “Anh đã tự làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT