Lại đến thứ hai.

Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ, một khi đã vượt quá một đoạn thời gian nhất định, bất kỳ ai đều sẽ bị ảnh hưởng.

Mỗi tuần Phó Thuấn đều nhận được một hoa hồng Bulgary, nhưng hôm nay lại không nhận được.

Người chịu ảnh hưởng đầu tiên là nhân viên lễ tân, cô cảm thấy thật kỳ lạ, thầm đoán trong lòng có thể là đối phương biết mỗi lần Kỹ sư Phó  đều không thèm nhìn lấy  đã thẳng thừng ném đi, vậy nên trong lòng đã nguội lạnh rồi.

Tiếp theo là Phó Thuấn, bởi vì gần đây anh có chút cô đơn, cũng đang suy nghĩ về vấn đề tình cảm. Thêm vào đó, cuối tuần trước anh trở về nhà cũ ăn cơm cùng gia đình, cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, cũng không còn kháng cự chuyện tình cảm như trước nữa.

Vì thế, khi nhân viên lễ tân chủ động đứng dậy nói: “Hôm nay không có hoa, Kỹ sư Phó.”

Phó Thuấn sững sờ một lúc mới có thể phản ứng lại, anh gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ mà bước vào.

Hôm nay, Phó Thuấn phải tham gia hai cuộc họp về dự án công nghệ, cả hai đều lấy anh làm trung tâm, vì vậy cả buổi sáng anh đều bận rộn chuẩn bị tư liệu cho văn kiện.

Đến chín giờ rưỡi, cuộc họp vẫn được tổ chức như thường lệ.

Chủ yếu liên quan đến việc tuyên bố công nghệ mới mang tính thương mại quan trọng cho lái xe tự động tại Hội nghị thượng đỉnh ngành công nghiệp lái xe thông minh trên Internet vào nửa cuối năm nay.

Trong phòng họp nhiều nhóm người qua qua lại lại, chuyển từ thị trường sang công nghệ.

Cuối cùng, cuộc họp gần như đã hoàn thành, chỉ còn lại phó viện trưởng viện nghiên cứu cùng với một vài kỹ sư có thâm niên và Phó Thuấn.

“Mọi người có biết chuyện Ngô Bình muốn đi không?” Phó viện trưởng Trương nhìn mọi người, đặc biệt là Phó Thuấn.

Ngô Bình là một trong số kỹ sư của công ty, đã tham gia vào dự án công nghệ thương mại ngay từ đầu của công ty. Anh ta muốn rời đi không dám chắc sẽ không mang theo công nghệ của bọn họ đi cùng, đây không phải là một tin tức tốt lành gì đối với toàn bộ đội nhóm dự án.

Một trong những kỹ sư đó nói: “Nghe nói là đến công ty đối thủ của chúng ta.”

Không có ai tiếp lời.

Điều đáng lo lắng nhất vẫn là anh ta có tiết lộ công nghệ bí mật hay không.

Phó Thuấn gõ nhẹ ngón tay lên bàn theo thói quen, hỏi: “Anh ta đã ký thỏa thuận cạnh tranh thương nghiệp chưa?”

“Ký cũng không có tác dụng gì.” Một người nói: “Trung Quốc không giống nước ngoài, ở phương diện này cũng không quá nghiêm ngặt. Tiểu Phó, cậu ở trong nước mấy năm sẽ rõ ràng thôi, haiz.”

Phó Thuấn mới từ nước ngoài trở về được hai năm, vẫn luôn ở trong viện nghiên cứu.

Phó viện trưởng Trương nói với Phó Thuấn: “Điều quan trọng nhất vẫn là Hội nghị thượng đỉnh lái xe thông minh trên Internet vào tháng mười một…”

Phó Thuấn đẩy cặp kính gọng đen của anh bình tĩnh hòa hoãn nói: “Nói cho cùng thì công nghệ nằm trong tay của Ngô Bình cũng chỉ là phần ngoài của dự án, hơn nữa trong nửa năm này hướng đi của anh ta đã chuyển sang thư tín 5G. Nói một cách tương đối, khái niệm công nghệ cốt lõi vẫn không nắm nhiều bằng chúng ta. Có lẽ không cần phải quá bi quan.”

Phó viện trưởng Trương gật đầu: “Dù sao, những việc trong tháng mười một không thể có bất cứ sai sót gì. Tiểu Phó, trong khoảng thời gian này cậu chịu khó vất vả tăng ca nhé.” Nói rồi liền đứng lên.

“Vâng.” Phó Thuấn đáp, đóng máy tính xách tay lại.

Sau khi các kỹ sư khác đã đi gần hết, Phó Thuấn mới chú ý đến Phó viện trưởng Trương vẫn chưa rời đi.

“Sao vậy? Ông còn có chuyện cần dặn dò sao?” Phó Thuấn cầm lấy sổ tay hỏi. Bình thường Phó viện trưởng Trương vẫn luôn ra vẻ đừng tới làm phiền tôi, có lẽ chuyện hôm nay thực sự rất bực bội.

Phó viện trưởng Trương nói: “Cẩn thận một chút mới tốt, cẩn thận một chút mới tốt.” Ông vỗ vỗ bả vai Phó Thuấn rồi nặng nề nói.

Phó Thuấn vẫn không có biểu lộ gì như cũ, vừa đi ra phòng họp thì đã thấy lễ tân tìm đến anh.

“Kỹ sư Phó, ngoài cửa có một người đẹp tìm anh.”

“…”

Phó Thuấn sửng sốt, mới phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến người phụ nữ thần bí trong Zalo, anh nhanh chóng bước chân đi ra ngoài.

Cửa điện tử của công ty từ từ mở ra, Phó Thuấn đi ra ngoài.

Người phụ nữ cầm hoa ngẩng đầu, anh vô cùng kinh ngạc.

Khuôn mặt này có hơi quen, rõ ràng là cô gái làm nghệ thuật cắm hoa từng gặp được ở trong hôn lễ của Quan Hạo Hiên, cô cầm lấy bông hồng màu hồng phấn, làm nổi bật lên da thịt trắng nõn và đôi mắt sáng ngời tràn đầy sức sống.

Phó Thuấn nhíu mày rồi hỏi: “Cô là?”

Anh ý thức được rằng bản thân mình giống như đã phạm phải một sai lầm rất thấp – nhận lầm người.

Quả nhiên, chỉ nghe đối phương nói: “Xin chào anh, tôi là tới giao hoa cho anh đây, bởi vì hôm nay công nhân trong tiệm bị bệnh, một mình tôi không thể bận nhiều việc nổi, cho nên mới giao hoa chậm hơn hai tiếng so với thời gian dự định, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Cô gái cung kính cúi người, sau khi mỉm cười nói xong ngửa mặt lên, cô mới đưa hoa trao vào trong tay Phó Thuấn: “Nhưng tôi có thể cam đoan là hoa hồng của chúng tôi vẫn tươi mới như trước, hi vọng anh sẽ thích.”

Cô gái ở quầy lễ tân bên cạnh vểnh tai lắng nghe, cảm giác cô gái này trắng trẻo trầm tĩnh, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng, đúng là không thể hoàn mỹ hơn.

Phó Thuấn nhận hoa, anh không biết làm như thế nào mới tốt.

Cô gái khẽ cười nói: “Lúc nãy anh Phó bước ra có phải đã nghĩ tôi là người yêu tới tặng hoa hay không? Kết quả thấy tôi chắc chắn là rất thất vọng nhỉ?”

Không ngờ tới bị người xa lạ đoán đúng tâm tư, Phó Thuấn hơi lúng túng, lại rất chân thành nói: “Là hiểu lầm, thật xin lỗi.”

Cô gái nói: “Không có việc gì. Vậy trước hết cứ như vậy, nếu có lỡ quấy rầy đến anh… tôi vô cùng xin lỗi.”

Nói xong cô liền muốn rời đi.

“Chờ một chút.” Phó Thuấn buột miệng nói ra: “Cửa hàng bán hoa của cô ở chỗ nào?”

Cô gái lấy lại tinh thần, từ trong túi của mình lấy ra một tấm danh thiếp, đưa ra nói: “Trên đó có địa chỉ cùng với họ tên.”

Phó Thuấn nhận lấy, trên đó viết “Hoa Nguyệt” cùng vị trí cụ thể, mà mặt khác là “Tống Địch”, bên trên là người chủ quản lý của Hoa Nguyệt Hoa Nghệ.

Thấy người đó nhìn chằm chằm vào danh thiếp, cô gái chủ động nói: “Đây là tên của tôi.”

“Ừm.” Phó Thuấn gật đầu: “Cô có thể nói cho tôi biết là ai đã đặt hoa tươi ở của hàng của cô không?”

Tống Địch ngẩng đầu nhìn ảnh, vẻ mặt vô tội mà nói: “Không thể, hi vọng anh Phó hiểu cho. Đây là đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi.”

Phó Thuấn gật đầu: “Về cơ bản, tôi cũng cần phải giữ bí mật về công việc mà tôi làm. ”Tôi cũng có thể hiểu được, đây là tính chuyên nghiệp trong nghề.”

Tống Địch nghe thế cũng gật đầu cười.

Phó Thuấn nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Một tháng trước chúng ta đã từng gặp mặt, cô còn nhớ không? Ở trong một hôn lễ.”

Lúc này Tống Địch mới trừng to mắt, vô cùng bất ngờ nhìn về phía anh: “Vậy sao? Vậy thì thật xin lỗi, bởi vì mỗi lần tôi đến hôn lễ đều thấy rất nhiều người, cho nên đều không có ấn tượng nhiều, hơn nữa trong tháng năm có rất nhiều đám cưới… Anh có thể nhắc tôi tên của chú rể hoặc là cô dâu không?”

“Chú rể họ Quan, Quan Hạo Hiên.”

“A.., vậy anh là phù rể sao?” Tống Địch kinh ngạc, lại cúi đầu mà xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi anh Phó, tôi thật không nhớ được.”

“Không có việc gì.” Phó Thuấn nhìn cô lại cúi đầu có vẻ quá khách sáo, hơi nhíu mày, lặp lại bốn chữ mới vừa nói: “Có thể thông cam.”

Tống Địch cười cúi đầu: “Vô cùng cảm ơn anh Phó đã hiểu cho. Tôi đi trước, anh cứ tiếp tục chờ đợi người yêu của anh xuất hiện. Bye bye.”

Phó Thuấn không nói chuyện, cầm hoa nhìn bóng dáng của Tống Địch đi xa.

Cô bé này nói… người yêu của anh.

Đó là người yêu của anh sao?

Một người yêu mà ngay cả mặt mũi đều chưa từng thấy?

Phó Thuấn trước khi trở lại văn phòng, đem hoa ném cho quầy lễ tân: “Cô xử lý nó đi.”

“…”

Phó Thuấn quay người, nhìn danh thiếp cửa hàng cắm hoa nghệ thuật, chế tác tinh xảo, chất liệu hơi dày, bốn góc hơi đâm tay.

Mới phát hiện thì ra cửa hàng bán hoa này nằm giữa đoạn đường ở viện nghiên cứu với nhà anh, hơn nữa còn nằm chính xác tại con đường duy nhất cần phải đi qua.

Hôm nay tan ca, Phó Thuấn chú ý đến cửa hàng bán hoa này.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, biển hiệu sáng sủa, màu xanh lá chuối phủ kín toàn bộ mặt tiền của cửa hàng bán hoa, anh từ trong xe nhìn vào, vội vàng thoáng nhìn qua, hình như thấy được bên trong tấm kính thủy tinh lớn có một cô gái đang tưới hoa.

Phó Thuấn nghĩ, có lẽ chính là người phụ nữ ban ngày, tên là gì nhỉ?

Ah, Tống Địch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play