Paul đập bàn, xua tay, thở dài rồi ngẩng đầu lên: “Thằng ranh này, cậu biến đi, cả đời này cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, trưng cái bản mặt này ra mà cô đơn cả đời cũng là một lựa chọn lý tưởng. Cậu cũng có thể dùng hành động của cậu để nói với những người phụ nữ thích những chàng đẹp trai rằng, trai đẹp không cần sự bầu bạn của phụ nữ đâu.”
Phó Thuấn không phục: “Tớ thì thế nào? Tớ không đủ kiên nhẫn đối mặt với cô ấy. Đây là lần đầu tiên trong đời tớ ngồi uống cà phê với một cô gái, tớ nghĩ mình cư xử rất chuẩn mực và lịch sự.”
Paul dựa vào bàn và cười đến phát ngốc, giơ ngón tay cái lên: “Đúng vậy, cậu đã làm được rồi, rất tuyệt, thật sự rất giỏi.”
Anh ta lau mặt nói tiếp: “Được rồi, không đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc, cậu thích cô gái này sao?”
Phó Thuấn nhìn anh, bối rối nói: “Tớ không hiểu rõ về cô ấy, cô ấy không cùng tớ nói chuyện, thế thì tớ thích cái gì?”
“Thích ngoại hình, dáng người, tính cách, đại khái thì thích cái gì cũng được, có không?” Paul hỏi.
Phó Thuấn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Ngoại hình thì đẹp, cũng không có gì đặc biệt nổi bật, nhưng lại khá trắng, cực kỳ trắng. Thân hình… hơi lùn, khi tớ nhìn xuống, không nhìn được dáng người của cô. Tính cách… quá rụt rè, thời đại này sao lại có người nhu nhược và yếu đuối như vậy? Không thể tin được, cái khác… Tớ không biết.”
Paul ôm khuôn mặt bầu bĩnh, chân thành hỏi câu cuối cùng: “Vậy, tại sao cậu lại đồng ý đi uống cà phê với cô ấy?”
“Cô ấy hẹn tớ, nếu tớ từ chối có phải rất không đáng mặt đàn ông phải không?” Phó Thuấn buông lỏng tay “Hơn nữa tớ thích chỗ của cậu.”
“…” Paul đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của anh, bi thương nói: “Buông tha cho bản thân, cũng buông tha cô ấy đi.”
Paul bỏ cuộc, để Phó Thuấn ngồi đó một lúc, anh bực bội nghĩ, có lẽ anh đã uống lộn thuốc nên mới đến đây uống cà phê.
Hình bóng Tống Địch vụt qua trong tâm trí anh, anh tháo kính ra xoa mi tâm rồi đeo lại, nhìn lại bức tranh mà cô chỉ ‘good girls go to heaven and bad girls go everywhere’.
Phó Thuấn thực sự không hiểu, cô gái tốt lên thiên đường? Đi đến thiên đường nào?
Anh hoàn toàn quên mất, thật ra cái chính mà Tống Địch muốn nói là gái hư đi khắp nơi.
Trong vài ngày tiếp theo, Phó Thuấn cố tình không nghĩ đến Tống Địch, thậm chí còn cố ý đạp ga mạnh hơn trên đường về nhà.
Đối với anh, đây xem như là một lần nỗ lực vô cùng thất bại.
Vào cuối tháng chín, Quan Hạo Nhiên bất ngờ liên lạc với Phó Thuấn, nói rằng anh ta có một vài vé xem kịch, được người khác tặng, hỏi có muốn đi xem cùng không?
Phó Thuấn đang làm việc trong thư phòng, anh tháo kính ra, đảo mắt, nói chuyện điện thoại: “Kịch nào?”
“Ồ, bạn bè tụ tập thì quan tâm chi đến bộ kịch nào nữa à? Có phải cậu đang tăng ca không?” Quan Hạo Nhiên thích thú hỏi: “Hôm nay là thứ bảy!”
Phó Thuấn đeo kính vào, bước ra ngoài cửa sổ thư phòng, cuối hè đầu thu, trời đã lạnh: “Được rồi, ở đâu, mấy giờ?”
Quan Hạo Nhiên nói rõ thời gian và địa điểm, cuối cùng nói: “Vợ tớ nói với tớ, xin cậu đừng mặc áo phông trắng, quần jean và giày thể thao.”
Một giọng nữ đột nhiên cất lên gay gắt: “Giày vải cũng không được!”
Phó Thuấn lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”
Những lúc bình thường, ăn mặc như thế này thực sự không hợp với nhóm Quan Hạo Nhiên,đúng là sự không hợp.
Nhưng đây là lần đầu anh bị nhắc nhở, anh vẫn chưa phát hiện ra sự đặc biệt này.
Trước khi Phó Thuấn đi ra ngoài, anh nhìn bản thân trong gương, mái tóc được chải gọn gàng, lộ ra vầng trán sáng sủa. Chiếc áo sơ mi mới ra mắt vào đầu mùa thu, quần tây tự may và đôi giày da bê mà mẹ anh gửi cách đây không lâu, cuối cùng cũng phù hợp, đúng không?
Khi đến nhà hát City Star, Quan Hạo Nhiên đưa thông tin cho Phó Thuấn bảo anh đến khu vực chờ VIP để lấy vé, lối đi dành cho khách VIP ở tầng một, khách thông thường ở tầng hai.
Khi Phó Thuấn đi đến khu vực VIP, anh nhìn lên, dường như thấy một bóng người nhỏ bé đang đi về phía tầng hai. Anh nghĩ, chắc không phải Tống Địch, sao có thể thường xuyên xảy ra sự trùng hợp như vậy?
Theo thông tin mà Quan Hạo Nhiên đưa, Phó Thuấn đã tìm thấy một người nào đó ở khu vực VIP.
Một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, khi thấy Phó Thuấn, cô ấy lịch sự e thẹn đứng lên: “Xin chào, anh là… anh Phó?”
Người phụ nữ đi giày cao gót, cao gần ngang mày Phó Thuấn, ở chỗ này rất tối tăm, Phó Thuấn chỉ cảm thấy mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra từ cô, anh lùi lại nói: “Đúng vậy, Quan Hạo Nhiên nhờ cô đưa vé cho tôi?”
“Ừm.” Người phụ nữ bước tới: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Cái gì?” Phó Thuấn hơi sững người ra: “Chúng ta?”
Cô gái cười ngượng ngùng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của anh:
“Đúng vậy. Vợ của Quan Hạo Hiên, Olivia là bạn của tôi.””
Lúc này Phó Thuấn mới phản ứng lại: “Tôi tưởng cô là nhân viên.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT