Nghe được câu ấy, Phong Thiên Tuyết cụp mắt nhìn con cúp trong tay, cô mời mịt: “Rõ ràng con chip ở chỗ tôi, sao họ lại… lẽ nào.


“Thứ tên xấu xa đó ném xuống biển chính là trứng của Tiểu Tứ Bảo, họ đang với trứng vịt dưới biển!!!” Thím Chu kích động nói ra kết luận: “Cô chủ, tôi nói đúng không?”
“Đúng vậy.

” Phong Thiên Tuyết nhìn cảnh sát và người của Tập đoàn Thịnh Thế được điều tới lặn xuống biển cùng với tàu lặn, dốc hết toàn lực để mò vớt chip trong tivi, trán cô ứa mồ hôi lạnh…
Nếu họ biết được con chip thật sự vẫn đang ở nhà cô, mà họ lại uổng phí biết bao công sức tìm kiếm chỉ là trứng vịt liệu có bị tức chết không???
Trong đầu hiện lên bộ dạng ma quỷ Dạ nổi trận lôi đình, Phong Thiên Tuyết chợt rùng mình…
“Cô chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta còn báo cảnh sát nữa không?” Thím Chu vội hỏi.

“Để tôi sắp xếp lại suy nghĩ đã”

Phong Thiên Tuyết vỗ về trái tim hoảng loạn của mình để bản thân tỉnh táo lại, cô sắp xếp lại mạch suy nghĩ…
“Đầu tiên, theo tình hình bây giờ, tên côn đồ ấy chắc hẳn đã biết thứ gã cướp đi không phải là con chip, nếu không cũng sẽ không nói câu đó”.

“Thứ hai, nếu Tập đoàn Thịnh Thế hao tâm tổn sức để mò vớt, hơn nữa còn tìm đến cảnh sát, chứng tỏ họ cho rằng con chip rơi xuống biển, họ không biết con chip thật ở nhà chúng ta.


“Tuy tên côn đồ biết chân tướng nhưng gã đã bị bắt, trong lòng có ý định trả thù Tập đoàn Thịnh Thế nên gã sẽ không nói ra.


Nghĩ tới đây, tâm trạng hoảng loạn của Phong Thiên Tuyết tức khắc bình tĩnh lại, hàng mày nhíu chặt cũng giãn ra, cô chính thức tuyên bố với thím Chu…
“Tôi quyết định, không báo cảnh sát!”
“Gì? Tại sao?” Thím Chu không hiểu nên hỏi lại.

“Bởi vì bây giờ tôi đang làm việc ở Tập đoàn Thịnh Thế” Phong Thiên Tuyết giải thích đơn giản: “Nếu tôi báo cảnh sát thì có khả năng sẽ bị người khác hiểu lầm rồi mất việc, thậm chí còn gây hậu quả nghiêm trọng hơn.


“Tôi hiểu rồi” Thím Chu hiểu lơ mơ: “Cô chủ, dù cô làm gì tôi cũng đều ủng hộ cô.


“Tuy không báo cảnh sát nhưng con chip này nhất định phải trả lại”
Phong Thiên Tuyết nắm chặt chiếc hộp đen, thầm hạ quyết tâm: “Ngày mai đi làm tôi sẽ giao chip cho chủ tịch một cách thật bí mật, thế thì mọi vấn đề được giải quyết rồi.


“Cách hay đấy, cô thông minh quá!”
“Thím Chu, ngày mai tôi phải đến công ty sớm, thím nói với bọn nhỏ giúp tôi là nhất định phải giữ kín bí mật này, tuyệt đối không được nói cho người khác biết.


“Tôi biết rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play