Sáng sớm hôm sau, Phong Thiên Tuyết vội đến công ty, may mà hôm nay không đến muộn.
Quản lý Trần đích thân đem đồng phục mới đến cho cô, cổ vũ cô chăm chỉ làm việc.
Phong Thiên Tuyết thay đồng phục vừa người, đội mũ, bỗng chốc biến thành dáng vẻ hiên ngang, đồng phục lôi cuốn.
Một nhóm bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy mà trố mắt, nhất là Đại Vệ, mặt còn ửng đỏ.
“Hôm nay vẫn đi kiểm tra bãi đỗ xe với Đại Vệ đi, nhanh lên, xe của chủ tịch sắp đến rồi” Quản lý Trần dặn dò.
“Rõ!” Phong Thiên Tuyết xách một chiếc túi đẹp, theo Đại Vệ đến bãi đỗ xe.
“Đây là cái gì?” Đại Vệ tò mò hỏi.
“Đợi lát nữa anh sẽ biết”
Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm cổng vào bãi đỗ xe, thấy chiếc Rolls-Royce Phantom thì vội chào đón.
“Chào buổi sáng, chủ tịch” Đại Vĩ mở cửa xe.
“Chào buổi sáng, chủ tịch!” Phong Thiên Tuyết giữ túi trong tay lên, tươi cười nói: “Đã chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi!”
“Hả?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày, hứng thú nhìn Phong Thiên Tuyết.
“Bánh bao chiên của Tô Vân Ký, cháo xương bò của Ngọc Lan Các, dưa cải trân châu của phố Thúy Lục, cà phê xay tay của Ginza… Hàng thật giá thật, hàng giả thì đổi trả!”
Phong Thiên Tuyết cười hì hì nói.
“Sếp Dạ, lần trước tôi làm việc kém, bây giờ đã sửa chữa sai lầm rồi, tối qua tôi đặc biệt gọi đến mấy nhà hàng đó để đặt món.
Sáng sớm hôm nay tôi đi lấy rồi đem đến công ty, anh yên tâm, lần này chắc chắn là chính thống, bên trong còn có cả hóa đơn của nhà
hàng đây”
Nói xong, Phong Thiên Tuyết tìm hóa đơn ở trong túi…
“Biết thức thời rồi!” Dạ Chẩn Đình cong khóe môi.
“Hì hì.
.
” Phong Thiên Tuyết cười đùa nói: “Trước đó là tôi không hiểu chuyện, hi vọng sếp Dạ không so đo, đừng để trong lòng.
Nhất định sau này tôi sẽ sửa, xin anh cho tôi một cơ hội!”
“Xem biểu hiện của cô” Dạ Chẩn Đình nhận lấy bữa sáng rồi điện tay đưa cho Đại Vệ: “Thưởng cho cậu!”
“Hả?” Đại Vệ sững sờ nhận lấy.
Vẻ mặt Phong Thiên Tuyết như cứng lại, cô còn chưa phản ứng thì Dạ Chẩn Đình đã xoay người rời đi.
Dạ Huy thấp giọng nói: “Bữa sáng mỗi ngày của sếp Dạ khác nhau, lần trước là thực đơn của thứ năm, hôm nay là thứ sáu nên anh ấy ăn bữa sáng kiểu Tây”
“Vậy.
.
”
“Tôi đã cho người chuẩ bị rôi, không cần phiền đến cô đau, chăm chỉ làm việc đi.
”
Dạ Huy để lại câu này rồi nhanh chóng đuổi theo Dạ Chấn Đình.