Thịnh Thiên một tháng trả cô tám nghìn, còn con nợ trai bao chỉ cần làm tốt thì một đêm có thể chuyển cho cô năm nghìn.
Mặc dù cô vẫn phải có khí thế của sếp, nhưng cũng không thể kiêu ngạo quá, lỡ như khiến anh ta tức giận chạy mất thì đúng là lợi bất cập hại!
Mặc dù có hợp đồng nhưng cũng không thể đi kiện được đúng không?
Vẫn nên dỗ ông thần tài này, không đúng, phải là trai thần tài!
Nghĩ đến đây, Phong Thiên Tuyết vội dỗ anh: “Đùa với anh thôi, hai ngày nữa đi thăm anh, mang theo đồ bồi bổ cho anh.
Nhưng anh không thể đạp tôi xuống xe nữa đâu đấy, anh biết tối đó về tội thảm cỡ não không.
”
“Sợ rồi?”
“Ừm.
.
”
“Sợ thì ngoan ngoãn chút!”
Phong Thiên Tuyết cạn lời, tên này đọc nhiều truyện ngôn tình quá phải không?
Một tên trai bao mà cũng học cách ngang ngược.
Lẽ nào anh muốn diễn bộ Trai bao ngang ngược yêu tôi sao?
Khoan đã…
Yêu?
Phong Thiên Tuyết bỗng nhớ đến lần trước ở Dạ Sắc, cô bán anh cho ba nữ đại gia kia, lúc đó anh kéo vạt áo cô rồi nói: “Dám đi thì cô chết chắc”…
Anh ngày ngày phục vụ nữ đại gia, nên quen lâu rồi, xử lý như cá gặp nước mới phải, sao hôm đó lại không chịu?
Hôm đó ở trên xe, cô hỏi anh chuyện được bao nuôi, bàn bạc chia tiền, anh lại thẹn quá hóa giận, còn đạp cô xuống xe.
Lúc đó cô còn tưởng và chia tiền nên khiến anh ác cảm, nhưng bây giờ nghĩ lại…
E là vì anh rung động với cô rồi, giận hờn ghen tuông nên mới thẹn quá hóa giận.
Nếu không sao anh lại ngoan ngoãn báo cáo thành tích làm ăn với cô, còn chuyển tiền cho cô nữa?
Mặc dù hai người đã ký thỏa thuận, nhưng cô cũng không thể thật sự vì chuyện này mà đi đe dọa anh một cách trắng trợn được.
Nói cho cùng thì vẫn là anh tự nguyện nên mới có thể thực hiện theo thỏa thuận này.
Phong Thiên Tuyết càng nghĩ càng thấy thấp thỏm, tiêu rồi tiêu rồi, được một tên trai bao yêu, chuyện này ngay lắm.
Xem ra sau này phải công ty phân minh, giữ khoảng cách với anh.