Kiều Thanh Hải vội xin lỗi, đồng thời cầm khăn ăn lau cho Phong Thiên Tuyết, muốn chạm tay lên ngực cô,

Dạ Chẩn Đình cau mày, ánh mắt toát lên tia sắc lạnh.

“Để tôi tự làm” Phong Thiên Tuyết lùi về sau nửa bước.

“Không sao chứ?” Lăng Long ra vẻ quan tâm hỏi: “Ai da, sếp Kiều, sao ông lại bất cần thế chứ?”

“Tôi…” Kiều Thanh Hải có lời nhưng khó nói, trong lòng ông ta biết vừa rồi ai ngáng chân ông ta, nhưng ông ta không dám nói.

“Ướt hết áo rồi, đến phòng tôi thay đi” Lăng Long vẫy tay rồi ra lệnh: “Đưa cô

ấy đi thay đồ!”

“Vâng” Một nữ phục vụ đi tới, “Cô Phong, mời đi bên này.”

“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết không muốn mặc áo của Lăng Long,

càng không muốn bị Lăng Long gài bẫy nữa.

“Cô đã lộ hết ra rồi” Lăng Long như cười như không nói: “Mắt của sếp Kiều đã dán không gỡ ra được, cô không đi thay đồ, lẽ nào muốn cho người ta nhìn?”

Đây… đây…” Kiều Thanh Hải cười gượng gạo.

“Cô.” Phong Thiên Tuyết không nhịn được nữa.

“Lấy cho cô ấy một phòng đi, chuẩn bị một bộ quần áo khác.

Cuối cùng Dạ Chấn Đình lên tiếng.

“Vâng” Dạ Huy đứng dậy, đích thân đi làm.

“Đi cùng cô ấy.” Dạ Chẩn Đình dặn dò Văn Ly.

“Vâng, sếp Dạ” Văn Ly nhanh chóng kéo Phong Thiên Tuyết rời đi.

Lúc này, sắc mặt của Lăng Long hoàn toàn không kiềm chế được, cô ta chất vấn ngay trước mặt sếp Kiều: “Chấn Đình, không phải chỉ là một thư ký thôi sao? Sao anh lại bảo vệ cô ấy như vậy?”

Dạ Chẩn Đình không để ý đến cô ta, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Thanh Hải: “Sếp Kiều, ông không cần phụ trách hạng mục này nữa!”

Kiều Thanh Hải sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Sếp Dạ, tôi, tôi đã làm sai điều gì thì cậu cứ phê bình trách cứ, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội!”

Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, trực tiếp ném ly rượu xuống đất.

“Bốp!” Âm thanh giòn giã vang lên, ly rượu vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Kiều Thanh Hải sợ giật mình, mềm nhũn ngã xuống ghế.

Lăng Long sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh tay cầm ly rượu run rẩy.

Dạ Chấn Đình không nói thêm câu nào, nhưng sát khí trong mắt tuôn ra như mảnh vỡ của ly rượu.

“Đổi chai khác!” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.

“Vâng!” Người phục vụ vội vàng thay rượu vang và ly rượu, giống như đang thay Kiều Thanh Hải.

Kiều Thanh Hải đứng dậy, cúi đầu xin lỗi Dạ Chẩn Đình: “Xin lỗi, là tôi có mắt như mù, xin sếp Dạ giơ cao đánh khẽ.”

Nói xong, ông ta lại cúi đầu với Lăng Long một lần nữa rồi mới buồn bã rời đi.

Lăng Long ngồi ở đó, mặt mày xanh tím, rất khó coi…

Kiều Thanh Hải là một người thông minh, từ hành động của Dạ Chấn Đình, ông ta có thể nhìn ra anh và Phong Thiên Tuyết có mối quan hệ không đơn giản, cho nên mới tức giận..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play