Nghe thế, Phong Thiên Tuyết ngây người, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, kích động hỏi: “Ý cô là sao? Anh ta, anh ta làm gì? Anh ta làm gì con tôi? Hay làm gì Tử Mặc?”

“Cô Sở..”

“Cô quan tâm cậu ta thật đó”

Dạ Chấn Đình đang đứng trước cửa chuẩn bị bước vào, đúng lúc nghe được câu này, cười âm u nói: “Vốn dĩ tôi không định làm gì nhưng cô mới vừa nhắc tôi.”

Nói rồi anh ra lệnh: “Xe nhà họ Sở chưa đi được bao xa đúng không? Ép quay lại cho tôi!”

“Dạ Vương.

“Đừng mà!” Phong Thiên Tuyết vội hô to, “Dạ Chẩn Đình, anh đừng làm bậy.”

“Hành động!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Dạ Huy đành cúi đầu thực hiện.

“Đừng, tôi xin anh.” Lòng Phong Thiên Tuyết như lửa đốt, cầu xin, “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, anh đừng làm hại anh ấy, xin anh hãy thả anh ấy đi.”

“Sao lại không liên quan?” Dạ Chẩn Đình cười mỉa, “Bọn trẻ không phải con của cậu ta à?”

“Tôi..” Phong Thiên Tuyết chợt cứng họng.

Dạ Chấn Đình giơ tay lên, Dạ Huy đành phải truyền lệnh.

Trong tình huống cấp bách, Phong Thiên Tuyết vội hỗ to: “Sau này tôi sẽ nghe lời anh, tôi sẽ chiều theo ý anh, bảo sao nghe vậy, chỉ mong anh đừng làm hại người thân và bạn bè của tôi, tôi xin anh.”

Nghe câu này, Dạ Chẩn Đình làm động tác huỷ bỏ mệnh lệnh ban nãy.

Sau đó anh từ từ vào phòng.

Lôi Vũ vội đẩy xe đẩy y tế đi.

Dạ Chấn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết bị trói trên giường, lạnh lùng hỏi: “Cậu ta là người nhà hay bạn bè?”

“Bạn bè.” Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong lại bổ sung, “Là sai lầm của mấy năm trước, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường”

Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Dạ Chẩn Đình, cô lại bổ sung thêm: “Sau này tôi là của anh, của một mình anh!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play