Dạ Chấn Đình thấy dáng vẻ này của cô thì rất phiền, trực tiếp túm đuôi tóc kéo cô ra ngoài.

Phong Thiên Tuyết đi thất tha thất thểu, mấy lần suýt nữa vấp ngã.

Những người đứng bên cạnh vội vàng tránh đường, sợ bị cô đụng vào.

Dù sao người sau lưng cô giống như Diêm Vương.

Thái độ đó làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi!

“Bỏ tôi ra, Dạ Chấn Đình, đau, đau.”

Phong Thiên Tuyết muốn kéo tóc mình lại nhưng không thể.

Cho đến khi bị Da Chẩn Đình nhét vào trong xe một cách thô lỗ, cô mới thoát được.

Cô bị kéo đến đau cả da đầu, tức giận hét lên: “Anh làm gì thế?”

“Giỏi lắm” Dạ Chẩn Đình cười trào phúng: “Dám hô to gọi nhỏ với tôi mà trước mặt người khác lại cứ như cháu chắt vậy!”

Phong Thiên Tuyết bĩu môi, xấu hổ cúi đầu.

Đúng thế, trên thế giới này nào có mấy người dám làm thế với Dạ Chẩn Đình, chỉ có một mình cô!

Trước mặt anh thì cô cứng rắn, ngang ngạnh, nhưng lại bị đám rác rưởi kia chính cho sống không bằng chết…

Đây là sự thật, một sự thật đáng xấu hổ!

“Nói cho tôi biết…” Dạ Chấn Đình bóp má cô, mạnh mẽ ép hỏi: “Rốt cuộc trong tay đám người kia có nhược điểm gì của cô?”

Phong Thiên Tuyết lập tức cuống lên, cô không thể để Dạ Chấn Đình biết chuyện của mấy đứa trẻ, nhưng hiện tại có thể giấu được sao?

Đã hơn mười phút cô không xem tin tức rồi, cũng không biết tin tức đã phóng đại đến mức nào.

Cứ cho rằng hiện tại chuyện đứa trẻ vẫn chưa được phơi bày, nhưng nó đang trên bờ nguy hiểm.

Thuộc hạ của Dạ Chấn Đình đã bắt vợ chồng Bạch Thu Vũ, sau đó chắc chắn sẽ thẩm vấn bọn họ.

Để bảo vệ mình, chắc hẳn bọn họ sẽ nói ra bí mật này.

“Đang nghĩ cách nói dối lừa tôi sao? Hả?” Dạ Chấn Đình bóp cằm Phong Thiên Tuyết, sát lại gần cô: “Có phải cô cảm thấy tôi rất dễ bị lừa không?”

“Không phải…” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ lắc đầu: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ lừa anh, thật đấy…”

Lúc này mà còn láo nháo thì thực sự sẽ chết rất thảm hại.

Trước mặt người hèn hạ và vô liêm sỉ như mẹ con nhà họ Bạch mà cô còn có được, duỗi được.

Huống chi là Dạ Chấn Đình?

Ở trước mặt người có ơn cứu mạng, thấp kém một chút cũng không bẽ mặt.

“Cho cô năm phút!” Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn: “Thẳng thắn giải thích rõ ràng cho tôi”

“Đầu tiên, nữ chính trong vụ bê bối đó thực sự không phải tôi.” Phong Thiên Tuyết vội vàng giải thích: “Tôi thề bằng tính mạng của mình rằng tuyệt đối chưa bao giờ làm tình trong xe với Tư hạo Hiên.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play