Lúc này, đột nhiên có một dãy số quen thuộc gọi đến cho cô.

Thấy dãy số đó, Phong Thiên Tuyết hơi ngẩn ra.

Số điện thoại này chỉ khác số của Tư Hạo Hiên một số duy nhất, số cuối của Tư Hạo Hiên là chín, còn số này là sáu.

Phong Thiên Tuyết nhớ là hồi học đại học, Sở Tử Hàm đã từng theo đuổi Tư Hạo Hiên điên cuồng, cô ta còn từng cố ý mua một số điện thoại giống với Tư Hạo Hiện nữa.

Phong Thiên Tuyết nhấn nút nghe: “Alo?”

“Phong Thiên Tuyết, gọi cho cô khó thật đấy, tôi là Sở Tử Hàm”

Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc trước kia.

“Xin chào, cô gọi tôi có việc gì à?” Phong Thiên Tuyết lễ phép hỏi.

“Tôi không, có người khác muốn tìm cô”

Sở Tử Hàm đưa điện thoại cho một người khác.

Ngay sau đó, có một giọng nói dịu dàng vang lên: “Nhóc điên, biết anh là ai không?”

Phong Thiên Tuyết ngẩn ra, cô ngơ ngác một lúc rất lâu, mãi về sau mới giật mình tỉnh lại: “Sở Tử Mặc!”

“Cũng may là em còn nhớ anh đấy, anh vừa mới cá cược với Tử Hàm, nếu em không nhớ anh thì anh sẽ phải trả tiền cho con bé mua giày cao gót cả năm”

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ khá hài hước, vẫn dịu dàng, ấm áp như hồi còn trẻ.

“Sao em lại quên được chứ?”

Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi đau đầu, trừ bố và Tư Hạo Hiên thì trên đời này còn có Sở Tử Mặc đã từng là người đàn ông đối xử với cô tốt nhất.

Hồi học đại học, có một chuyện không may đã xảy ra, vì cứu cô nên Sở Tử Mặc đã từng bị máy móc cắt đứt mất một ngón tay.

Khi đó cô nhìn thấy anh ta nằm trong vũng máu, chỉ có thể run rẩy khóc òa lên.

Mặc dù anh ta đau đến mức tái mặt đi, mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn cố cười gượng: “Áy này à? Áy này thì cưới anh đi.”

Sở Tử Mặc và Tư Hạo Hiện đã cạnh tranh với nhau rất nhiều năm, anh ta đã từng làm rất nhiều chuyện để theo đuổi Phong Thiên Tuyết.

Nhưng cuối cùng, Phong Thiên Tuyết vẫn lựa chọn Tư Hạo Hiên tao nhã, dù sao thì đó cũng là người đầu tiên khiến cô cảm thấy rung động.

Còn về Sở Tử Mặc thì cô luôn có cảm giác anh giống anh trai, người thân trong nhà hơn.

Sau khi chuyện đính hôn giữa Phong Thiên Tuyết và Tư Hạo Hiên được công bố thì Sở Tử Mặc đã đi ra nước ngoài một mình, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.

“Rảnh không? Ra ngoài uống vài chén” Sở Tử Mặc dịu dàng hỏi.

“Vâng” Phong Thiên Tuyết đồng ý, nhưng nói xong cô lại hơi do dự, bây giờ cô đi đến đâu thì cũng bị phóng viên chặn lại.

Liệu cô có gây ra phiền phức gì cho Sở Tử Mặc không?

“Không cần lo gì đâu, anh sẽ bảo vệ em, em cứ nói một địa chỉ nào có vẻ an toàn đi, anh sẽ đến đón em”.

Sở Tử Mặc vẫn luôn rất ân cần chu đáo trong việc suy xét mọi chuyện..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play