“Hửm?” Dạ Chấn Đình nhướng mày, “Không muốn? Vậy thì thôi!”

Anh ra vẻ định thu lại…

“Muốn muốn!” Phong Thiên Tuyết vội vàng xông tới cầm lấy chi phiếu, nhìn thấy con số phía trên, cô lập tức vui vẻ ra mặt, “Hai triệu, cám ơn sếp Dạ!”.

“Không cần khách sao, đây là số tiền cố đáng được nhận” Dạ Chấn Đình nhếch môi cười, “Đây là tiền thưởng lần trước cô thuyết phục ông Tưởng uống thuốc

XỔ!”

“Chẳng phải anh bảo sẽ trừ vào tiền sợi dây chuyền sao?”

Trong lòng Phong Thiên Tuyết có một dự cảm không lành.

Tiểu Tứ Bảo đậu trên vai cô run lẩy bẩy, cứ như thể Dạ Chẩn Đình là một con thú dữ ăn thịt người.

“Nợ một trăm triệu khác gì nợ chín mươi tám triệu?” Dạ Chẩn Đình lạnh nhạt nói, “Chi bằng tôi phát tiền thưởng cho cô trước để cô không lo áo cơm, như vậy cô mới hầu hạ tôi cho tốt được.”

Hầu hạ!

Nghe thấy từ này, trong lòng Phong Thiên Tuyết chợt hoảng hốt, cô vội vàng nói: “Sếp Dạ, tôi chỉ là người làm thuê, tôi, tôi không bán mình”

“Bán mình, bán mình!” Tiểu Tứ Bảo nhại lời cô.

Dạ Chẩn Đình liếc nó một cái.

Nó sợ hãi lập tức im miệng, trốn vào trong mái tóc dày của Phong Thiên Tuyết, còn dùng mỏ khều tóc che khuất mặt mình, cứ như thể làm vậy sẽ không bị người xấu phát hiện.

“Tối qua cô đã bán mình rồi” Dạ Chẩn Đình lấy ra thỏa thuận trả nợ, đung đưa trước mắt cô, vẻ mặt đầy đắc ý, ngoài đều là của tôi!”

Phong Thiên Tuyết sửng sốt mở to mắt, ngây người nhìn bản thỏa thuận trên tay anh, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua…

Cô bị sói hoang truy đuổi, liều mạng chạy, chạy đến ngoài cổng biệt thự, đập cửa sắt cầu cứu….

Sau đó anh đe dọa đồng ý ký thỏa thuận, nhưng sau đó cô liền hoảng sợ ngất đi nên chưa ký thật

Phong Thiên Tuyết cầm bản thỏa thuận nhìn kỹ, phía trên quả thực chưa ký tên, nhưng có một dấu tay đỏ tươi, mặc dù đã khô nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi….


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play