“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Nhị Bảo và Tam Bảo.


Thần Thần như ông cụ non, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai đầy vẻ trách nhiệm.

“Mẹ đừng đi làm nữa, xin nghỉ phép rồi đi khám đi”
Nguyệt Nguyệt rất đau lòng, đưa bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra lau nước mũi cho Phong Thiên Tuyết.

“Mẹ uống thuốc là khoẻ thôi, đừng lo” Phong Thiên Tuyết đau họng nên liên tục uống nước.

“Tam Bảo rót nước cho mẹ”
Thấy cô đã uống hết nước, Nguyệt Nguyệt lại cầm chiếc cốc rỗng đi rót nước cho cô.

“Mẹ, đây là thuốc cảm con chuẩn bị cho mẹ, mẹ mang đến công ty uống nhé!”
Thần Thần để thuốc cảm vào trong hộp nhỏ, cho vào túi Phong Thiên Tuyết.

“Cảm ơn Đại Bảo, Tam Bảo.


Phong Thiên Tuyết rất vui vì các con mới hơn ba tuổi mà đã rất hiểu chuyện.

Lúc này cô đột nhiên phát hiện không thấy Long Long đầu nên vội hỏi: “Nhị Bảo đâu?”
“Nhị Bảo đang trong Tiểu Tứ Bảo ị”
Ngón tay mũm mĩm của Nguyệt Nguyệt chỉ về phía ban công.

Long Long đứng trên ghế đẩu nhỏ, chăm chú nhìn Tiểu Tứ Bảo trong lồng, trên tay cầm một que gỗ, không biết cậu định làm gì.

Mà Tiểu Tứ Bảo trong lồng đứng im không nhúc nhích, mắt đảo liên tục, nghển chiếc cổ dài ra sức rặn.

“Đêm qua cậu nhóc dậy hai lần xem Tiểu Tứ Bảo có ị không, sáng nay dậy lại ra xem tiếp” Thím Chu cười bảo: “Chắc cậu bé muốn chờ Tiểu Tứ Bảo ị ra vàng đây mà!”.

“Bây giờ con đã hơi tin Nhị Bảo rồi.

” Thần Thần cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Có thể câu chuyện của em ấy là thật”

“Long Long, mau ra ăn sáng thôi!” Thím Chu gọi.

Long Long lon ton chạy tới: “Mẹ ơi Tiểu Tứ Bảo ị rồi”
“Có vàng không anh?” Nguyệt Nguyệt vội hỏi.

“Không có, anh lấy gậy gảy ra xem rồi” Long Long đầy hy vọng: “Chắc lần sau sẽ có thôi.


Sau đó cậu lại nghiêm túc nói với thím Chu: “Bà ơi, hôm nay bà ở nhà nhìn
giúp cháu xem Tiểu Tử Bảo có ị ra vàng không nhé”
“Được, được, bà xem giúp cháu, nếu có vàng thì bà sẽ lấy cho!” Thím Chu cười bảo: “Được rồi, mau ăn sáng đi.


Ăn sáng xong thím Chu đưa ba bé đi học còn Phong Thiên Tuyết vội vã bắt xe đến công ty.

Ngồi trên xe, cô cứ hắt xì, sổ mũi liên tục, tình hình rất không ổn.

Nhớ lại những điều mình phải chịu hôm qua, cô tức giận cắn răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng Dạ Chấn Đình và trai bao, chúc họ không bao giờ có con!
Trên chiếc xe Rolls Royce Phantom, Dạ chấn Đình hắt hơi hai cái liên tiếp, trong đầu hiện lên hình ảnh Phong Thiên Tuyết.

Chết tiệt, lẽ nào anh bị người phụ nữ đáng ghét kia lây bệnh rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play