“Hả?” Dạ Chấn Đình nhướng mày.
“Là người giúp việc cũ của nhà tôi, từ nhỏ đã bắt đầu chăm sóc tôi.” Phong Thiên Tuyết thành thật giải thích: “Hôm nay nhận được đồ chuyển phát nhanh đáng sợ, tôi thấy trong nhà không an toàn nên bảo thím ấy về quê.

Thím ấy vừa đến nhà ở quê nên gọi cho tôi báo an toàn”
Ngoài giấu chuyện bọn trẻ ra thì những cái khác đều là thật.

Dạ Chấn Đình thấy bộ dạng của cô không giống nói dối nên không hỏi nhiều :”Nghỉ ngơi sớm đi”
“Ngủ ngon” Phong Thiên Tuyết nói.
Dạ Chẩn Đình thong thả rời đi, ra đến cửa vẫn không thấy cô lên tiếng giữ anh lại nên anh hơi không vui, quay đầu nhìn cô, cố ý làm ra vẻ lạnh lùng, hỏi: “Cô không có gì muốn nói sao?”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết khựng lại, cẩn thận hỏi: “Có gì ăn không? Tôi chưa ăn tối”
Dạ Chẩn Đình cạn lời.
Người phụ nữ này đúng là mạch não không bình thường.
Nửa tiếng sau…
Nữ giúp việc mang đến một vài món điểm tâm kiểu Quảng tinh tế xếp đầy cả một bàn.
Phong Thiên Tuyết không khỏi nuốt nước bọt, đầu tiên cô dè dặt một chút, sau đó mới bắt đầu ăn như hổ đói.
Dạ Chẩn Đình ngồi vắt chéo chân trên sofa, lạnh lùng nhìn cô: “Nói cô trước đây là cô chủ nhà giàu gia đình quyền quý đúng là chẳng ai tin, cô thế này giống như kiếp trước chưa được ăn cơm bao giờ vậy.”

“Anh chưa bị bỏ đói bao giờ thì sao biết bụng đói khó chịu cỡ nào, chưa từng chịu khổ thì không biết cảm giác khổ là thế nào? Phong Thiên Tuyết liếc anh.
“Cho nên bình thường có nghèo đến nỗi không có cơm để ăn?” Dạ Chấn Đình cảm thấy tò mò với cuộc sống mấy năm qua của cô, “Một con thuyền rách.

thì cũng được ký rưỡi sắt, cho dù ba cô phá sản thì tài sản riêng còn lại cũng đủ cho cô không lo cơm ăn áo mặc chứ?”
“Lúc ba tôi xảy ra chuyện, ngoài bộ quần áo đang mặc trên người và một món trang sức ra thì tôi chẳng có gì hết…”
Phong Thiên Tuyết nhớ đến năm đó ba xảy ra chuyện, cảm xúc của cô chùng xuống.
“Tôi bán trang sức đổi được chút tiền nên mới sống được mấy năm qua, hai tháng trước tiền bán trang sức tiêu hết rồi nên mới vội kiếm việc làm.”
“Không phải chứ? Mặc dù lúc đó công ty của ba cô phá sản nhưng đâu có bị niêm phong tài sản cá nhân.

Bất động sản, quỹ và xe hơi đứng tên ông ấy.

cộng lại, ít thì cũng phải một hai trăm triệu.

Sao cô có thể không một xu dính túi, sống dựa vào tiền bán trang sức chứ?”
Nghe những lời này, Phong Thiên Tuyết sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật à? Vậy sao chú hai nói tài sản cá nhân của ba tôi đều bị niêm phong rồi?”
“Ai là chú hai của cô?” Dạ Chẩn Đình hỏi.
“Phong Thế Nguyên… Ba của Bạch Lộ” Phong Thiên Tuyết buột miệng nói ra, xong rồi thì biến sắc: “Lẽ nào họ nuốt tài sản của ba tôi?”
“rất rõ ràng.” Dạ Chẩn Đình nhìn cô với vẻ thông cảm “Ba cô cũng xem như là nhân vật cso tiếng, cô lại chẳng thừa hưởng một chút khả năng nào của ông ấy, ngay cả chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play