“A.


Phong Thiên Tuyết ôm đầu, đau đớn trào nước mắt.

Khoé môi Dạ Chấn Đình cong lên thành nụ cười lạnh lùng đắc ý: “Tiếp tục đi, ông chủ cô làm sao nữa?”
“Đau quá, đau chết tôi rồi, hu hu.

.

” Phong Thiên Tuyết mím môi, uất ức nói: “Vì chuyện tối qua nên anh cố ý trả thù tôi đúng không? Tôi đã biết sai rồi mà.


“Sai ở đâu?” Dạ Chấn Đình hỏi.

“Tôi không nên bán anh cho ba nữ đại gia đó.

” Phong Thiên Tuyết ân hận: “May mà anh chạy được, nếu không có thể anh sẽ thật sự hộc máu mà chết!”
“Không đến mức đó!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng đáp lại.

“Sao lại không? Ba người phụ nữ đó cộng lại cũng ba trăm năm mươi cân, họ sẽ đè chết anh” Phong Thiên Tuyết ra vẻ lương tâm trỗi dậy: “Nếu anh chết thì ai chia tiền cho tôi? Sau này tôi không ép anh nữa, chúng ta cứ từ từ.

.


“Coi như cô có chút lương tâm!” Dạ Chấn Đình rất hài lòng.

“Ừm, nữ đại gia bao nuôi anh một tháng cho anh bao nhiêu?” Phong Thiên Tuyết tò mò hỏi: “Xe hơi sang trọng đắt tiền thế này cũng cho anh đi, chắc người ấy rất hào phóng với anh nhỉ?”
“Cô hỏi vấn đề này làm gì?” Dạ Chẩn Đình có dự cảm không lành…
“Tôi tò mò nên hỏi thôi” Phong Thiên Tuyết hỏi dò: “Có được một triệu không?”
Dạ Chẩn Đình mặc kệ cô.

“Tám trăm ngàn?” Phong Thiên Tuyết lại đoán.

Dạ Chẩn Đình cau mày.

“Năm trăm?” Phong Thiên Tuyết sốt ruột: “Sẽ không keo kiệt thế chứ?”
“Cô muốn làm gì?”
“Anh còn nhớ thoả thuận ban đầu của chúng ta không?” Phong Thiên Tuyết lại gần cười hì hì: “Trong thoả thuận có viết một nửa thu nhập của anh trong vòng ba tháng sẽ được chia cho tôi.

Khoản thu nhập này không chỉ là thu nhập ở Dạ Sắc.


“Tôi biết ngay mà!” Dạ Chẩn Đình nheo mắt đầy nguy hiểm: “Cô đúng là một người phụ nữ ham tiền, háo sắc, cố chấp không thay đổi.


Anh không nên mềm lòng với cô!
Hôm qua cô bán anh cho ba nữ đại gia, anh hận nghiến răng nghiến lợi nên sáng nay mới trừng phạt có một phen!
Nhưng tối đến cô lại gửi cho anh những dòng tin nhắn ân hận, nói rất chân thành, mà anh cũng biết được từ quản lý Dạ Sắc rằng cô đã chờ ở đó từ chập tối đến tận khuya…
Vậy nên anh mới không kìm được đến Dạ Sắc xem thế nào, kết quả thấy cô đang đánh nhau với mấy người phụ nữ để cướp “anh”, sau đó anh lại ra tay cứu cô lần nữa.

Anh cứ tưởng cô thật lòng sám hối, không ngờ cô chỉ muốn “trai bao” là anh đây kiếm tiền lâu dài cho cô mà thôi.

“Đây là thoả thuận quân tử giữa hai ta”
Phong Thiên Tuyết sợ anh trở mặt nên vội kéo tay anh dỗ dành.

“Thật ra anh được đại gia bao nuôi cũng tốt, có nguồn thu nhập cố định cũng tốt hơn tiếp khách ở Dạ Sắc, nhưng anh làm tốt cả hai chỗ thì còn tốt hơn nữa, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.


Cô tự nói một mình, hoàn toàn không hề phát hiện sắc mặt Dạ Chấn Đình ngày càng xấu đi.

“Anh có thể kiếm thêm vài nữ đại gia nữa bao nuôi, một tháng mỗi người cho anh năm trăm ngàn, mười tháng là có năm triệu rồi.

Như vậy tôi có thể nhận được hai triệu rưỡi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play