Sau một tiếng hét kinh hãi của Phong Thiên Tuyết, Dạ Chẩn Đình đã túm mạnh cô, rồi kéo cô ngồi vào lòng mình.
Phong Thiên Tuyết ngã ngồi vào lòng anh, cơ thể mảnh mai của cô hơi run lên.
Đúng lúc cô đang định phản kháng lại thì anh lại quát khẽ: “Đừng động đậy” Sau đó anh vòng tay qua eo cô, tiếp tục gõ bàn phím.
Phong Thiên Tuyết không dám cựa quật gì nữa.
Đây là một dự án lớn có trị giá hơn mười nghìn tỷ, là tương lai của cả tập đoàn, bây giờ nó lại phụ thuộc vào cái eo nhỏ nhắn, yếu ớt của cô.
Nếu như bây giờ cô mà làm gì đó thì chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến sự chuyển động của cả trái đất này rồi à?
Tội ác tày trời!
Dạ Huy trợn ngược mắt lên, nắm chặt tay vào, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ anh ta nghĩ đến ông Tưởng đã uống thuốc xổ suốt bốn ngày trời,
bỗng cảm thấy thông cảm với tâm trạng của ông ta.
Chiến sĩ ra trận giết địch, máu tươi nhuốm đỏ cả chiến trường.
Vậy mà Dạ Vương lại vừa cầm quyền thiên hạ vừa ôm người đẹp, tình cảm dạt dào.
Mặc dù không ai dám nghi ngờ năng lực của Dạ Vương, ai cũng tin chắc rằng anh sẽ thắng trận này.
Nhưng ai mà chẳng cảm thấy lo lắng, sốt ruột chứ?
Bây giờ có mấy chục nghìn chữ đ* má đang chạy qua đầu Dạ Huy rồi, nhưng như thế vẫn chưa đủ để thể hiện sự khó chịu đang dâng trào trong lòng anh ta.
“Anh thả tôi ra đi đã, làm việc cho xong.
Bây giờ đang là thời khắc quan trọng, sao anh có thể”
Phong Thiên Tuyết nhẹ nhàng khuyên bảo Dạ Chẩn Đình.
Lúc này, trên màn hình máy tính hiện ra rất nhiều những dấu hiệu gì đó màu xanh lá cây, mà máy tính bảng bên cạnh thì đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo ở tầng sáu mươi sáu.
Ông Tưởng đã giới thiệu xong chủ tịch, bây giờ bắt đầu giới thiệu chức năng của sản phẩm mới.
Ông Tưởng đáng thương lau mồ hôi, ông sắp không bịa nổi nữa rồi, chỉ mong là vị chủ tịch tập đoàn trên lầu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện hệ thống, để có thể chính thức công bố ra mắt sản phẩm mới.
Mà lúc này Da Chẩn Đình đang nhìn chằm chằm vào màn hình, tay thì đang thực hiện các thao tác trên máy tính, nhưng cằm lại cọ nhẹ vào phần đồi núi trên người Phong Thiên Tuyết.
Dù đang rất muốn cọ quậy nhưng Phong Thiên Tuyết vẫn không dám làm gì, dù có muốn đẩy anh ra thì cô vẫn không dám động đậy.
Cô có cảm giác như mình đang là người đẹp gây họa, đang dụ dỗ nhà vua phạm tội, không để cho người ta quản lý thiên hạ.
Dạ Huy thì sốt ruột như ngồi trên đống lửa, anh ta rất muốn xông đến túm.
Phong Thiên Tuyết ra nhưng lại không dám
“Rầm!” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng va đập.
“Lại có người xông vào” Dạ Huy cảnh giác quay đầu lại.
“Đứng cho vững vào”
Dạ Chấn Đình không rời mắt khỏi màn hình, mà còn nhân cơ hội đó cắn nhẹ vào ngực của Phong Thiên Tuyết một cái.
Mặc dù cách một lớp áo sơ mi, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đàn hồi tuyệt vời đó.
“Á!” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ kêu lên: “Anh làm gì đấy?”