Váy của cô bị xé rách làm lộ ra nửa bầu ngực, cũng không che được bắp đùi.

Nhếch nhác mà quyến rũ chết người…
Phong Thiên Tuyết cúi đầu cắn môi, không dám nói một câu, thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cô thấy mình ngu đến hết thuốc chữa, thế mà nhầm người, suýt thì gây ra sai lầm lớn.

Dạ Chẩn Đình lái xe đến khách sạn Phong Vân.

D>
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Phong Thiên Tuyết bất an hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn…”
“Im lặng!” Anh dừng xe.

Giám đốc đi tới mở cửa xe như lần trước, kính cẩn chào hỏi: “Phòng đã được thu xếp, những gì anh dặn cũng đã chuẩn bị xong rồi ạ.


Dạ Chẩn Đình ôm Phong Thiên Tuyết xuống xe đi thẳng vào thang máy.

“Tôi muốn về nhà!”
Phong Thiên Tuyết nói lí nhí, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của anh thì lập tức ngậm miệng.

Đến phòng Tổng thống hai người từng dùng vào bốn năm trước.

Dạ Chẩn Đình lại thả cô vào bồn tắm như cũ.

Phong Thiên Tuyết lại uống mấy ngụm nước, chật vật nhổm người lau nước trên mặt đi rồi thở dốc mấy tiếng.

“Tắm cho sạch vào”
Anh chỉ nói một câu rồi xoay người đi ra ngoài.

Phong Thiên Tuyết thở dài, ấm ức ngồi trong bồn tắm, đến khi bình tĩnh mới bắt đầu tắm rửa.

Không biết tại sao từ lúc ở cạnh trai bao bản gốc cô lại trở nên ngoan ngoãn như thế…
Dù sao thì lần nào phản kháng cũng nhận lại kết quả rất bị thảm, mà anh cũng chẳng làm gì tổn hại đến cô nên thôi cứ ngoan ngoãn nghe lời vậy.

Phong Thiên Tuyết tắm xong đi ra.

Bên ngoài tối đen như mực, chỉ còn lại mỗi ánh đèn khẩn cấp.

Đưa tay bật đèn nhưng đèn không sáng, Phong Thiên Tuyết hơi sợ, nhẹ giọng gọi: “Call boy…”
“Tôi ở đây.

” Giọng nói trầm thấp vang lên chỗ cửa sổ sát đất.

Cô giật thót, quay sang chỉ thấy anh quấn khăn tắm ngồi trên sô pha, cầm ly rượu chân cao uống.

“Sao đèn không sáng vậy? Hỏng rồi hả?”
Phong Thiên Tuyết mò mẫm trong bóng tối, bất cẩn va vào bàn, đầu gối đau điếng.

“Cô là heo à?”
Dạ Chẩn Đình khẽ quát.

Phong Thiên Tuyết bĩu môi, tiếp tục quờ quạng, cuối cùng cũng tới gần anh.

Dạ Chẩn Đình không đeo mặt nạ, nguồn sáng yếu ớt mơ hồ vẽ lên đường nét gương mặt anh, cảm giác quen thuộc khó tả…
Anh ấn điều khiển từ xa, ngay lập tức đèn khẩn cấp trong phòng cũng tắt.

Xung quanh chìm trong bóng tối, cả căn phòng không ánh sáng, chỉ còn đôi mắt của Dạ Chấn Đình vẫn sáng ngời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play