Phong Thiên Tuyết không thể không bội phục Dạ Chấn Đình, suy nghĩ thấu đáo, bày mưu tính kế, nắm chắc mọi chuyện trong tay…
Cô phát hiện trước kia mình chưa bao giờ thực sự hiểu được Dạ Chấn Đình.
Trong ấn tượng của cô, anh chỉ là một tên ma quỷ lạnh lùng vô tình, buồn vui thất thường, nhưng lần này cô nhìn thấy được tài năng lưu tính sâu xa của anh!
Quả thực lợi hại!
Một hồi lâu sau Phong Thiên Tuyết mới hoàn hồn, cô cảm thán: “Tốn nhiều nhân lực tài lực vật lực như vậy mới tìm được con chip, vậy mà chỉ để đối thủ buông lỏng cảnh giác, xem ra giá trị con chip này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
”
“Cuối cùng cô cũng thông minh ra rồi đấy.
” Dạ Chấn Đình hơi nhếch khóe môi.
“Vậy.
.
” Phong Thiên Tuyết cắn môi, lấy can đảm hỏi, “Một triệu tiền thưởng của tôi không thành vấn đề chứ?”
“Tất nhiên không thành vấn đề.
” Dạ Chẩn Đình nhún vai, “Cô mang con chip về nhanh như vậy, tôi phải thưởng cho cô gấp đôi mới đúng!”
“Hai triệu?” Phong Thiên Tuyết mừng rỡ phát điện, “Cám ơn sếp Dạ, cám ơn cám ơn!”
Cô lập tức lấy ra tờ giấy đã ghi thông tin thẻ ngân hàng, mở ra ngay ngắn rồi đưa cho Dạ Huy, “Anh chuyển vào thẻ này là được, làm phiền anh rồi, hì hì!”
“Ấy.
.
” Dạ Huy nhận tờ giấy, nhìn Dạ Chấn Đình với vẻ dè dặt.
“Hai triệu, không thiếu một đồng, nhưng.
.
” Dạ Chấn Đình đẩy máy tính bảng ra trước mặt cô, “Trước hết cô hãy giải thích cho tôi cái này.
”
Phong Thiên Tuyết cầm lấy máy tính bảng, vừa xem da đầu cô liền tệ dại…
Trên màn hình máy tính bảng mở một tin tức, đó là hot search hôm nay.
Mợ chủ nhà họ Tư Bạch Lộ tham gia bữa tiệc danh giá Hải Thiên lần thứ chín, trở thành tiêu điểm hội trường dựa vào một sợi dây chuyền hồng ngọc thất truyền đã lâu của hoàng thất nước Pháp!
Trên ảnh, Bạch Lộ vô cùng tỏa sáng, nụ cười rực rỡ, sợi dây chuyền hồng ngọc lấp lánh trước ngực cô ta…
Phong Thiên Tuyết cuống quýt đóng trang web lại, không ngờ còn có vô số tin tức đưa tin về chuyện này.
Lúc này Bạch Lộ đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người dựa vào sợi dây chuyền hồng ngọc!
“Cái này, cái này.
”
Phong Thiên Tuyết cúi đầu, lắp bắp, không biết nên giải thích thế nào.
Thậm chí cô không dám ngẩng đầu nhìn Dạ Chấn Đình, cô có thể cảm giác được ánh mắt anh tựa như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi sắp bị mình nuốt trọn, tràn ngập sát khí.
“Sếp Dạ, tôi xin phép lui xuống.
” Dạ Huy thức thời rời đi.