“Ông vẫn nhớ tôi à?” Phong Thiên Tuyết hơi xấu hổ, “Chuyện lần trước.
”
“Lần trước cám ơn cô, nếu không có cô thì cái mạng già này đã không còn”.
Ông Tưởng lập tức tỏ thái độ thân thiết.
“Ông đừng khách sáo, đây là bữa trưa tôi mang cho ông, ông nếm thử xem có thích không? Trước kia ba tôi rất thích ăn những món này.
”
Phong Thiên Tuyết bày món ngon thím Chu làm lên bàn.
Ông Tưởng nhìn thấy những món ăn này thì không khỏi nước mắt rơi đầy mặt: “Đã hai ngày tôi không ăn cơm ngon miệng rồi, cái đám súc sinh đó không cho tôi cơm ăn mà chỉ bắt tôi uống thuốc xổ”
“Ông mau nếm thử đi.
” Phong Thiên Tuyết múc cho ông ta một bát cháo xương bò, “Thím Chu nhà tôi tự mình làm đấy, từ nhỏ tôi đã thích ăn rồi.
”
“Cảm ơn cô.
” Ông Tưởng nếm một ngụm, suýt nữa rơi nước mắt, “Ngon, ngon quá!
“Ông cứ ăn từ từ, vẫn còn nữa.
”
Phong Thiên Tuyết săn sóc ông Tưởng dùng cơm, làm quen với ông Tưởng, còn đấm chân cho ông ta nữa.
Suốt buổi chiều, hai người liền trở thành bạn thân không giấu nhau chuyện gì.
Ông Tưởng nói với vẻ thân thiết: “Tiểu Phong, đừng đứng nữa, mau ngồi đi.
”
“Tôi không ngồi đầu” Phong Thiên Tuyết không muốn quanh co lòng vòng nữa, bèn móc lọ thuốc ra, “Ông Tưởng, thực ra tôi tới để làm nhiệm vụ.
Tôi biết ông rất bài xích uống thuốc, nhưng tôi cam đoan, chỉ cần uống xong lọ thuốc này, ông nhất định có thể bài tiết ra con chip, đây là lần cuối cùng”
Ông Tưởng chau mày: “sếp Dạ bảo cô đến hả?”
“Đúng vậy.
Phong Thiên Tuyết thành thật gật đầu, “Những thuốc này là tôi lấy từ nhà, tôi đã dùng thử rồi, có hiệu quả lắm, thật đấy”
“Được, tôi uống!”
Ông Tưởng nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch lọ “uống vào thông ngay”.
Phong Thiên Tuyết vội vàng bừng cốc nước ấm cho ông ta súc miệng.
“Đây là thứ quái quỷ gì thế? Vừa đắng vừa thổi vừa chát!”
Ông Tưởng chau mày, gương mặt khó chịu đến mức vặn vẹo.
“Chỉ là một loại thuốc trị táo bón thôi.
”
Phong Thiên Tuyết vừa dứt lời, sắc mặt ông Tưởng bỗng thay đổi, ông ta hô to, “Mau dìu tôi vào WC”
“Mau mau mau!” Lôi Vũ vội vàng gọi bác sĩ nam bên ngoài.
Mấy bác sĩ nam đi vào xử lý, Lôi Vũ kéo Phong Thiên Tuyết ra ngoài đợi.
Phong Thiên Tuyết đi đi lại lại trong hành lang, lòng nóng như lửa đốt cứ như ông chồng đang chờ vợ sinh con.
Nửa tiếng sau, một bác sĩ nam kích động đi ra thông báo: “Ra rồi!”
“Hả? Con chip ra rồi? ” Phong Thiên Tuyết kích động hỏi.
“Đúng vậy.
” Bác sĩ nam dùng nhíp kẹp con chip giơ lên cao.
“Cuối cùng cũng ra rồi!”