Phong Thiên Tuyết và thím Chu vội vàng đưa Nguyệt Nguyệt đến.
bệnh viện nhi để khám gấp, bây giờ đã là mười một giờ bốn mươi, phòng cấp cứu của khoa nhi vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng.
Phong Thiên Tuyết rất sốt ruột, cô để thím Chu bể Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế, còn mình thì đi xếp hàng để lấy số làm thủ tục.
“Lúc tôi ra ngoài thì Đại Bảo và Nhị Bảo đều chưa ngủ, không biết bây giờ hai đứa trẻ thế nào rồi.
”
Thím Chu đất nước cho Nguyệt Nguyệt uống, còn không quên lo lắng cho hai đứa trẻ ở nhà.
“Hai đứa nó biết tự chăm sóc cho bản thân, thím đừng lo lắng.
”
Thực ra trong lòng Phong Thiên Tuyết cũng rất không yên tâm, dù sao thì bọn trẻ chỉ mới ba tuổi rưỡi, mặc dù sức khỏe của chúng tốt hơn một chút, nhưng trong nhà không có người lớn nên cô vẫn không thể yên lòng được.
“Tôi đã dặn Tiểu Tử Bảo chăm sóc bọn trẻ rồi” Thím Chu nói lải nhải,
“Không biết hôm nay Tiểu Tứ Bảo bị làm sao, nó cứ ở trong lồng không chịu ra ngoài, buổi tối sau khi cô đi thì nó mới bay ra với Nguyệt Nguyệt”
“Ừm, có Tiểu Tứ Bảo ở cạnh, hai đứa nó sẽ vui vẻ hơn một chút.
”
Phong Thiên Tuyết lo lắng nhìn phía trước, vẫn còn cả một hàng dài, không biết bao giờ mới đến lượt họ.
“Haiz, nếu là lúc trước thì tìm bác sĩ gia đình đến khám là được rồi, đâu cần phải phiền phức như vậy…”
Thím Chu thở dài.
Phong Thiên Tuyết nhớ tới nhà họ Phong của trước đây, lúc bị bệnh không bao giờ phải đến bệnh viện xếp hàng vì đã có bác sĩ gia đình có chuyên môn đến khám.
Cho dù là bệnh nặng phải vào viện thì cũng sẽ đến bệnh viện tư cao cấp, hoàn toàn không cần phải xếp hàng.
Vật vẫn như cũ mà người đã không còn như xưa, những điều đó đã trở thành quá khứ…
Phong Thiên Tuyết đột nhiên nhớ ra, trước đây Lôi Vũ đã để lại thông tin liên lạc cho cô, cô ấy nói rằng nếu có vấn đề gì về sức khỏe thì có thể liên lạc cho cô ấy bất cứ lúc nào…
Phong Thiên Tuyết hơi do dự, nếu liên lạc với Lôi Vũ thì Dạ Chấn Đình sẽ biết…
Thôi bỏ đi, cứ đợi thêm một lát vậy.
“Mę ơi, mẹ…”
Nguyệt Nguyệt vừa định lên tiếng thì đột nhiên bị nôn.
“Trời ơi…” Thím Chu cuống quýt lau cho cô bé.
“Tam Bảo!” Phong Thiên Tuyết vội vàng lao tới, một tay lau sạch cho Nguyệt Nguyệt, một tay khẽ vỗ lưng cô bé, “Tam Bảo đừng sợ, có mẹ đây, có mẹ ở đây rồi”
“Mẹ ơi, con khó chịu quá, hu hu.
.
”
Khuôn mặt nhỏ của cô bé trắng nhợt, cả người mềm nhũn không chút sức lực, cô bé nôn hết toàn bộ thức ăn trong dạ dày lên người thím Chu, đôi mắt vốn long lanh động lòng người đang rưng rưng nước måt…
“Tam Bảo đừng sợ, chúng ta sắp khám bác sĩ được rồi”
Sau khi lau sạch vết bẩn cho Nguyệt Nguyệt, Phong Thiên Tuyết ôm cô bé đi tìm y tá, “Cô y tá, con gái tôi thật sự không chịu được nữa rồi, có thể để bác sĩ khám trước cho con bé được không?”