“Đi làm mà lại giở trò nam nữ, cô không muốn làm nữa hả?” Dạ Chấn Đình nhìn cô với vẻ nghiêm nghị.

“Không, không phải.

.

” Phong Thiên Tuyết vội vàng giải thích: “Tôi chỉ
muốn đến đây hong khô quần áo, là giám đốc Hạ xông vào muốn giới trò đồi bại với tôi… Nếu không tin, anh có thể xem camera bên ngoài”
“Không phải đầu sếp Dạ, là người phụ nữ này quyến rũ tôi.


Hạ Văn Triết vội đứng lên giải thích.

“Sếp Dạ, Phong Thiên Tuyết vốn là một người phụ nữ đĩ điếm phóng túng.

Bốn năm trước cô ta bị từ hôn sau đó chạy đến Dạ Sắc chơi trai, ba cô ta tức quá nên nhảy lầu, chuyện này mọi người đều biết.


“Bịch!”
“A!”
Hạ Văn Triết còn chưa nói xong đã bị Dạ Chẩn Đình đạp thêm phát nữa ngã xuống đất, phụt ra một ngụm máu.

Dạ Chẩn Đình cọ để giày lên thảm, cảm giác đạp Hạ Văn Triết cũng khiến giày anh bị bẩn.

“Sếp Dạ, anh nghe tôi giải thích.

” Hạ Văn Triết ôm ngực, khó khăn nói tiếp: “Tôi và Phong Thiên Tuyết quen nhau cách đây năm năm, cô ta vẫn luôn quyến rũ tôi.


“Anh ta còn nói thêm một chữ nữa thì cắt lưỡi!” Dạ Chấn Đình đằng đằng sát khí, ra lệnh.

“Vâng!” Dạ Huy kéo Hạ Văn Triết dậy, ấn vào tường rồi kẹp cổ anh ta.

Hạ Văn Triết cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, hai mắt mở to kinh hãi, toàn thân run lên.

Phong Thiên Tuyết cũng sững sờ, cô không ngờ Dạ Chẩn Đình lại tàn nhẫn như thế, cũng không ngờ anh lại tin cô…
Đột nhiên Dạ Chẩn Đình đến gần Phong Thiên Tuyết, cơ thể cao lớn như một cái lồng, bao phủ cô gái nhỏ trong lòng.

Giống như con mồi bị giam dưới móng vuốt của sư tử.

Phong Thiên Tuyết mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh, tim đập thình thịch…
Không dám cử động lung tung.

Anh từ từ lại gần, đôi môi mỏng hơi lạnh sắp chạm vào trán cô khiến cô vô thức nhắm mắt, căng thẳng phát run.

Nhưng…
Anh không chạm vào cô mà lấy thứ gì đó từ trong áo choàng tắm cô ra.

Cô mở mắt, nhìn chiếc điện thoại di động đặt làm riêng trên tay anh mà không khỏi ngẩn người…
Hoá ra anh đến tìm điện thoại!
Điện thoại anh ở trong túi áo choàng tắm, còn cô lại vô tình mang xuống, tiếng chuông điện thoại khi nãy cũng phát ra từ điện thoại anh…
“Sắp xếp cho làm bảo vệ ở bãi đậu xe!”
Dạ Chẩn Đình cầm điện thoại rồi xoay người rời đi.

“Vâng.


Dạ Huy VỖ vào mặt Hạ Văn Triết: “Anh nên cảm ơn sự hào phóng và nhân từ của sếp Dạ, làm bảo vệ với mức lương một triệu một năm cũng được coi là độc nhất vô nhị!”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn sếp Dạ, cảm ơn anh Huy, cảm ơn, cảm ơn.


Miệng Hạ Văn Triết đầy máu nhưng anh ta vẫn không quên mỉm cười gật đầu.

Phong Thiên Tuyết chán ghét Hạ Văn Triết cùng cực, đồng thời trong lòng cũng cảm thán cách trừng phạt này thật độc đáo!
Từ nay về sau, lòng tự tôn của Hạ Văn Triết sẽ mãi mãi bị người khác chà đạp dưới chân!
Đây chính là thủ đoạn của ma quỷ Dạ!
Phong Thiên Tuyết tự nhủ trong lòng rằng phải tránh xa ma quỷ nguy hiểm này một chút.

Bây giờ nghĩ lại vẫn là “con nợ trai bao” của cô tốt, vừa ngoan vừa nghe lời, chỉ hai đêm đã kiếm cho cô hơn một triệu.

Nghĩ đến đây, Phong Thiên Tuyết nhanh chóng hong khô quần áo rồi đến ngân hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play