Lúc cô cúp điện thoại, Đoàn Thiên Nhai đã tra ra được địa chỉ trong nhật ký dẫn đường, anh ta lập tức quay đầu: “Số ba mươi hai đường Hạnh Phúc đúng không? Mười phút nữa là đến ngay đây!”
“Cảm ơn anh” Phong Thiên Tuyết thấy anh ta vẫn nhớ địa chỉ thì trong lòng cảm thấy rất yên tâm, “Lần trước tôi đã xóa số điện thoại của anh, anh gọi lại cho tôi đi để tôi lưu vào”
“Điện thoại.
”
Trong lòng Đoàn Thiên Nhai thầm kêu gay go rồi, lúc trước Dạ Chẩn Đình bảo anh ta tạm thời giả mạo mình nên đã đưa chiếc điện thoại kia cho anh ta dùng mấy tiếng, sau đó Dạ Chẩn Đình đã lấy lại lúc ở Dạ Sắc.
Anh ta có thể lén lút dùng chiếc xe này, nhưng anh ta không thể lấy chiếc điện thoại kia được.
“Sao thế? Anh không muốn cho tôi à?” Phong Thiên Tuyết thấy dáng vẻ không tình nguyện của anh ta.
“Không phải.
.
” Ánh mắt của Đoàn Thiên Nhai lóe lên một cái, nhanh chóng kiếm được một cái cớ, “Anh không dùng số điện thoại đó nữa, bây giờ anh đổi sang số khác rồi, em lưu số mới của anh đi.
”
“Không phải.
” Ánh mắt của Đoàn Thiên Nhai lóe lên một cái, nhanh chóng kiếm được một cái cớ, “Anh không dùng số điện thoại đó nữa, bây giờ anh đổi sang số khác rồi, em lưu số mới của anh đi”
Nói xong, anh ta mở khóa điện thoại của mình rồi đưa cho Phong Thiên Tuyết.
“Tại sao anh phải đổi số?” Phong Thiên Tuyết buột miệng hỏi, nhưng ngay sau đó cô đã nghĩ ra lý do, “Trước đây có rất nhiều phụ nữ có số điện thoại đó à?”
“Lúc trước đúng là anh có quyến luyến hoa thơm cỏ lạ, nhưng sau này sẽ không thế nữa” Đoạn Thiên Nhai lập tức cam đoan, “Sau này anh chỉ có mình em thôi!”
“Còn lâu tôi mới tin nhé” Phong Thiên Tuyết cười khẩy.
“Anh thề đấy!” Đoạn Thiên Nhai giơ tay lên thề, “Sau này nếu anh còn dây dưa không rõ ràng với người phụ nữ khác thì anh sẽ bị bất lực!”
“Phụt!” Phong Thiên Tuyết thấy dáng vẻ chân thành của anh ta thì cũng không tranh luận thêm nữa, cô lưu số điện thoại mới của anh ta vào, lúc chuẩn bị lưu tên, cô lại nghĩ xem nên lưu tên gì đây?
Đoạn Thiên Nhai liếc mắt một cái đã nhìn ra điều cô lo ngại, anh ta cười cợt và nói: “Em lưu là ba của bọn trẻ đi”
Trái tim Phong Thiên Tuyết khẽ run lên, cô nhìn anh ta thật sâu: “Anh thích trẻ con ư?”
“Chỉ cần là em sinh cho anh thì anh đều thích hết” Đoạn Thiên Nhai nắm lấy tay cô, thăm dò một cách mờ ám, “Hay là đêm nay không về nữa nhé?”
“Đừng lộn xộn!” Phong Thiên Tuyết rút tay về, hoảng hốt không thôi, “Tôi còn có việc ở nhà!”
“Ô, vậy ngày mai, ngày mai chúng ta…”
“Anh tập trung lái xe đi”
Trong lòng Phong Thiên Tuyết vẫn lo lắng cho bệnh tình của Nguyệt Nguyệt, cô thực sự không có tâm trạng để tán tỉnh ái muội với Đoạn Thiên Nhai.