“Hơn nữa nó là người của sếp Dạ, chúng ta không đắc tội nổi đầu” Bạch Thu Vũ như cười như không nhìn Phong Thiên Tuyết: “Chi bằng mày tự nói xem, giải quyết riêng thế nào?”
“Tôi.

” Phong Thiên Tuyết nói không ra lời, ba mươi triệu cô hoàn toàn không đền nổi.

“Mày xem, mày hoàn toàn không có cách để giải quyết” Bạch Thu Vũ giơ hai tay ra nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Lại không chịu để tạo báo cảnh sát tìm truyền thông, cũng không bồi thường, mày không thể bọn tao mất trắng ba mươi triệu được đúng không? Thế không hợp tình hợp lý.

Hiệu trưởng Lưu, cô giáo Trần, hai người nói xem, làm gì có chuyện bắt nạt người ta thể được.

“Đúng, đúng.

” Hiệu trưởng Lưu cười gượng gật đầu.

Cô giáo Trần là một người thật thà, khẽ nói: “Mẹ Tam Bảo, chiếc vòng tay này do Nguyệt Nguyệt làm mất, cá nhân tôi thấy, hay là cô bồi thường cho họ đi?”
“Ôi, cô giáo Trần nói rất công bằng” Bạch Thu Vũ tỏ vẻ ấm ức, “Mày đã không thể đưa ra được cách giải quyết thì bọn tao chỉ có thể giải quyết theo nguyên tắc chung thôi.


Nói xong, Bạch Thu Vũ đứng lên…
“Đợi đã” Phong Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô vội lấy đồ trong túi ra: “Tôi thế chấp cái này cho bà.


Bạch Thu Vũ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền ruby trong tay cô, ngay cả hộp cũng chẳng có, cứ thể được gói trong khăn giấy, nhưng cho dù vậy thì ruby vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Đây chẳng phải sợ dây chuyền ruby đấu giá lần trước sao?” Bạch Lộ nhìn.

thấy sợi dây chuyền ruby thì mắt sáng lên: “Chắc không phải giả đấy chứ?”
“Tao xem thử” Bạch Thu Vũ cầm lấy xem kỹ rồi nhanh chóng xác định: “Là thật!”
“Sợi dây chuyền ruby này trị giá một trăm triệu, thế chấp cho các người thì vẫn còn dư, đợi tôi tìm được vòng tay của các người rồi thì đổi lại” Phong Thiên Tuyết vẫn không nỡ.

“Nếu không tìm được thì sao?” Bạch Lộ chất vấn: “Sợi dây chuyền này xem như cô đền cho tôi!”
“Vậy sao được? Hai thứ này có giá trị khác nhau, tìm không được thì tôi sẽ nghĩ cách bồi thường cho các người.

Nhưng sợi dây chuyền này tôi vẫn phải chuộc về, các người không được làm mất” Phong Thiên Tuyết lo lắng.

“Phải có thời hạn chứ, trong vòng bảy ngày, nếu mày tìm được vòng tay thì tạo trả cái này cho mày” Bạch Thu Vũ nhướng mày cười.

“Nếu tìm không được thì cầm ba mươi tám triệu đến bồi thường, tạo cũng sẽ trả cho mày.

Nếu mày không tìm được vòng tay cũng không bồi thường thì sợi dây chuyền này thuộc về tao!”
“Chuyện này.

.

” Phong Thiên Tuyết hơi do dự.

“Nếu mày không đồng ý thì giải quyết công khai, báo cảnh sát, tìm truyền thông.


“Tôi đồng ý” Phong Thiên Tuyết hoàn toàn không nói gì được nữa.

“Được, vậy ký thỏa thuận đi, hiệu trưởng Lưu và cô giáo Trần làm chứng”
Sau khi ký thỏa thuận, mẹ con nhà họ Bạch cầm sợi dây chuyền ruby và rời đi với vẻ đắc ý.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play