Vốn dĩ Phong Thiên Tuyết muốn nói lúc đó mình bị bỏ thuốc nên mơ màng không biết gì, nhưng cô lại thôi.
Dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang, nếu chuyện anh cứu cô chỉ là hiểu lầm thì chẳng phải cô tự để lộ chuyện riêng của mình à?
“Bỏ đi, chuyện này không nói rõ được.
” Phong Thiên Tuyết đổi đề tài: “Sếp Dạ, anh thả tôi ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc
“Là tôi cứu cô.
Nói đi, trả ơn thế nào?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên quay lại đề tài này.
“Không phải chứ, thật sự là anh?” Phong Thiên Tuyết vô cùng ngạc nhiên, “Nhưng sao… sao anh lại…”
“Đi uống rượu đúng lúc gặp phải, dù sao thì chó tôi nuôi bị người ta bắt nạt, tôi cũng phải đưa tay ra giúp đỡ chứ, xem như là tích đức hành thiện!” Dạ Chẩn Đình nhả khói, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
“Sao có thể.
” Phong Thiên Tuyết hoảng loạn lắc đầu: “Rõ ràng người cứu tôi là… rõ ràng là…”
Trong đầu cô lóe lên bóng dáng của con nợ trai bao, rốt cuộc chuyện này là sao?
“Cô bị người ta bỏ thuốc, dục vọng thiêu đốt cả người, nhiệt tình như lửa, cứ rúc vào lòng tôi.
” Dạ Chấn Đình mờ ám trêu chọc cô, “Còn khiến tôi muốn cô.
”
“Không thể nào.
.
” Phong Thiên Tuyết cuống quýt ngắt lời anh, tiến lên trước chất vấn: “Rõ ràng người hôm đó cứu tôi là bạn trai tôi, sau đó người tôi nhìn thấy là anh ấy, sao có thể là anh được… a.
.
”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Dạ Chấn Đình kéo vào lòng.
Cô muốn giãy giụa nhưng lại bị anh giam trong vòng tay, hoàn toàn không thể nào cử động được.
“Anh làm gì? Thả tôi ra”
Phong Thiên Tuyết hoảng hốt vặn vẹo cơ thể, nhưng càng như vậy thì càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Dạ Chẩn Đình.
“Hôm đó cô không thế này.
”
Dạ Chẩn Đình bóp cằm cô, nhìn khuôn mặt đẹp đến không gì sánh bằng của cô và đôi mắt long lanh động lòng người đó, anh không khỏi chộn rộn, máu nóng sôi sục.
“Hôm đó cô sẽ chủ động hôn tôi, như thế này.
”
Anh thì thầm, khẽ cắn vào thùy tại cô, nụ hôn nóng như lửa tấn công lý trí cô.
Cả người cô cứng đờ như dây cung căng chặt, giọng nỉ non như tiếng muỗi kêu: “Đừng mà.
.
”
“Và thế này.
”
Nụ hôn của anh chầm chậm chuyển động như ngọn lửa thiêu đốt má, cổ, cằm và đôi môi như cánh hoa mềm mại của cô.
Nụ hôn của Dạ Chẩn Đình như ngọn lửa đang xâm chiếm cô, mang theo cả sức nóng hừng hực, khiến lý trí cô hoàn toàn tan rã.
“Không, ưm…”