“Sếp Tư!” Tư Viễn ở phía sau thấp giọng nhắc nhở.

Lúc này Tư Hạo Hiên mới hoàn hồn, mỉm cười hỏi: “Chào em, tôi đến thăm sếp Dạ, đã hẹn trước rồi”
“Chào buổi sáng, sếp Tư, mời đi bên này!”
Phong Thiên Tuyết chào hỏi vô cùng chuyên nghiệp, sau đó dẫn anh ta đi vào rồi giao cho thư ký có thâm niên sắp xếp.

Tư Hạo Hiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm rồi đi vào.

Phong Thiên Tuyết ngồi vào vị trí tiếp tục công việc, nhớ đến vẻ mặt u ám vừa rồi của Dạ Chấn Đình, không biết liệu anh có làm khó Tư Hạo Hiên không.

Đang suy nghĩ thì một thư ký vội chạy tới nói với Văn Ly: “Chị Văn, chị mau đến xem đi, chủ tịch nổi nóng ném đồ trúng sếp Tư rồi!”
“Mau lấy hộp thuốc!”
Văn Ly phản ứng nhanh chóng, thận trọng và có kinh nghiệm, bước nhanh về phía phòng làm việc của chủ tịch.

Trái tim Phong Thiên Tuyết như thắt lại, cô rất muốn đi xem nhưng chỉ có thể kiềm nén.

Hơn nữa, bây giờ cô vào đó thì e là sẽ gây rắc rối cho Tư Hạo Hiên.

“Sếp Tư, tôi vừa cầm hộp thuốc đến, sao anh đã ra rồi? Thật sự xin lỗi, hôm nay tâm trạng của chủ tịch không tốt lắm, tôi đưa anh đến bệnh viện…
Giọng Văn Ly truyền tới.

“Không cần” Tư Hạo Hiên đi đến nhà vệ sinh của nhân viên ở chỗ rẽ.

“Cậu Tư Viễn, đây là hộp thuốc, bên trong có thuốc để sơ cứu, cậu xem thử có thể dùng được không?” Văn Ly cầm hộp thuốc thư ký mang tới đưa cho Tư Viễn.

“Cảm ơn” Tư Viễn nhận lấy, “Chị đi làm việc đi, để tôi xử lý được rồi”
“Được.

” Văn Ly vội quay lại, dặn dò thư ký khác: “Vùi đầu vào làm việc đi, lát nữa sếp Tự ra đừng có ngó nghiêng lung tung.


“Vâng” Các thư ký rất biết điều, họ đều hiểu vị chủ tịch đó rời đi cũng cần thể diện, càng bị những ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm thì càng khó chịu.

Phong Thiên Tuyết cau mày đứng tại vị trí của mình, trong lòng rất khó chịu.

Cô không hiểu, với địa vị hiện tại của nhà họ Tư, Tư Hạo Hiện tội gì phải hèn mọn mà đi cầu xin Dạ Chẩn Đình?
Mình làm kinh doanh của mình không tốt sao?
Lẽ nào trên đời này chỉ có một khách hàng là Dạ Chấn Đình?
Đang suy nghĩ thì Tư Hạo Hiên đi ra, anh ta dùng khăn tay che trán, Tư Viễn đi phía sau anh ta.

Phong Thiên Tuyết không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, trán anh ta vẫn còn chảy máu, áo vest trắng đã nhuộm đỏ, trông rất thảm hại và phờ phạc.

Trong lòng cô vô cùng khó chịu, hai tay siết chặt lại, rất muốn đi tới hỏi nhưng lại không dám.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play