Nghe xong Phong Thiên Tuyết chợt hiểu, thì ra Thẩm Vân và Hạ Văn Triết là đồng bọn, chẳng trách lần trước Thẩm Vân liên tục truy hỏi có chuyện của Hạ Văn Triết với ánh mắt rất kỳ lạ.
Hơn nữa khi Hạ Văn Triết cầm dao ám sát cô, cô cảm thấy rõ ràng phía sau có người đẩy mình.
Trước kia cô còn tưởng mình gặp ảo giác, bây giờ nghĩ lại, thì ra người đó là Thẩm Vân…
“Thiên Tuyết, tôi muốn xin lỗi cô, tối qua tôi thấy Thẩm Vân đưa cô ra khỏi phòng mà không ngăn cản, khi ấy tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện… Hôm nay đồng nghiệp bàn tán xôn xao chuyện Thẩm Vân muốn hại cô,
may mà sếp Dạ đến cứu cô kịp thời, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
”
“Cái gì? Sếp Dạ?”
Phong Thiên Tuyết sững sờ, người cứu cô không phải “con nợ trai bao” ư? Sao lại là Dạ Chẩn Đình?
“Đúng thế, A Phân nhìn thấy sếp Dạ bế cô rời đi từ cửa sau, còn lên chiếc xe Aston Martin của anh ấy” A Lục nghẹn ngào xin lỗi: “Thiên Tuyết, cô đừng hận tôi nhé, tôi thật sự không cố ý”.
“Tôi không để tâm chuyện này đâu, cô làm việc đi, ngày
mai gặp”
Phong Thiên Tuyết cúp điện thoại rồi cầm trong tay, cảm thấy khó hiểu.
Aston Martin chẳng phải của “con nợ trai bao” ư? Sao
lại là Dạ Chẩn Đình?
Có phải A Phân nhìn nhầm, tưởng “con nợ trai bao” là Dạ Chẩn Đình không?
Bởi vì bóng lưng hai người họ rất giống nhau…
Phong Thiên Tuyết nghĩ đến những điều này là đau đầu, thôi kệ, bây giờ cơm còn không có mà ăn, làm gì còn tâm trạng suy nghĩ đến đàn ông…
Cô phải nghĩ cách kiếm tiền đã!
Cô đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Cô chủ, cô chưa ngủ chứ?”
“Chưa ạ, thím vào đi” Phong Thiên Tuyết trả lời.
Thím Chu đẩy cửa, cầm mấy tờ hoá đơn đi vào rồi nói: “Cô à, ngày mai lớp Hoa Hướng Dương sẽ đi du xuân, hôm nay phải đến trường ký tên và nộp tiền.
Cô đi hay để tôi đi?”
“Thím đi đi, vết thương của tôi đang đau, tôi muốn nghỉ ngơi” Phong Thiên Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại ra để chuyển tiền cho thím Chu: “Phải đóng bao nhiêu tiền?”
“Mỗi bé là tám trăm, ba bé là hai ngàn tư” Thím Chu đưa hoá đơn cho cô.
Phong Thiên Tuyết nhìn hoá đơn mà trợn tròn mắt, trường mẫu giáo này làm gì mà đi du xuân một ngày thu những tám trăm một bé? Định bay lên trời chơi à?
Thím Chu nhìn số dư trên điện thoại cô thì lập tức nói: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước cô đưa tiền để mua đồ dùng trong nhà vẫn còn ba ngàn chưa dùng đến, tôi lấy tiền đó đi nộp trước nhé”
“Tôi đâu có.
”
“Tôi đến nhà trẻ trước, cô nghỉ ngơi đi, lát tôi về nấu cơm cho cô”
Nói xong thím Chu chạy nhanh ra ngoài.
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng thím Chu mà lòng thấy rất hổ thẹn, lần trước cô nhờ thím Chu mua thêm đồ dùng trong nhà chỉ đưa tổng cộng một ngàn.
Thím Cu đến chợ đồ cũ mua tủ giày và túi xách, khi về còn trả cô ba trăm.
Làm gì có thêm ở đâu ra ba ngàn?