Nữ bác sĩ để lại cho cô một ít thuốc chống viêm, sau đó cung kính cúi chào Dạ Chẩn Đình rồi ra về.
“Kỳ lạ, sao bà ấy lại có thái độ cung kính với anh như vậy?”
Phong Thiên Tuyết thấy khó hiểu.
“Ai trả tiền người đó là nhất!”
Dạ Chẩn Đình mặc quần áo ngay trước mặt cô.
“Anh làm gì vậy? Có thể chú ý một chút được không?”
Phong Thiên Tuyết vội xoay người lại.
“Quần áo của cô ở trong tủ, tự thay đi” Dạ Chẩn Đình nhắc nhở: “
Đương nhiên, nếu cô muốn mặc áo choàng tắm của khách sạn về thì cũng được”
Phong Thiên Tuyết lườm anh rồi cầm quần áo trong tủ đi vào phòng tắm thay.
Cô mặc thử chiếc váy liền màu trắng thoải mái, bộ đồ lót mới đã được khử trùng, hoàn toàn vừa vặn như thể được thiết kế riêng cho cô.
Chiếc váy này mặc lên người cực kỳ dễ chịu, hơn nữa còn rất thuận tiện…
“Xong chưa?”
Dạ Chấn Đình hỏi.
“Xong rồi” Phong Thiên Tuyết mở cửa bước ra: “Bộ quần áo này của ai đó? Tôi mặc rất vừa, hơn nữa chất liệu cũng rất thoải mái.
”
“Nói nhảm, đương nhiên là mua cho cô rồi!”
Dạ Chẩn Đình xoa mái tóc còn ướt của cô rồi ấn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô.
Phong Thiên Tuyết ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn mình trong gương rồi lại
nhìn người đàn ông phía sau, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng…
Thực ra nếu suy nghĩ từ góc độ khác thì trai bao này cũng khá tốt…
Anh tận tâm tận lực trả tiền cho cô, mỗi khi cô có việc gì, gọi là anh sẽ đến, biết vết thương của cô trở nặng, anh lập tức âm thầm gọi bác sĩ đến, thậm chỉ còn chuẩn bị sẵn quần áo cho cô…
Nếu nghề của anh không phải trai bao, có lẽ gia đình đoàn tụ cũng là một lựa chọn không tồi.