Nhà trẻ Trái Táo Nhỏ, văn phòng của hiệu trưởng.
“Anh Dạ, lần này anh đến đây vẫn là vì chuyện của ba đứa bé kia à?” Hiệu trưởng Lưu thấy đám người mặc đồ đen, đi giày Tây trước mặt thì thầm hoảng hốt: “Để tôi bảo giáo viên dẫn chúng đến.
”
“Không cần đầu” Dạ Quân cắt ngang lời của hiệu trưởng Lưu rồi nói: “Trẻ con rất đơn thuần, chúng thì biết gì chứ? Nếu có vấn đề gì thì cũng là vấn đề của người lớn”
“Ý anh là.
.
”
“Đưa tài liệu của người nhà ba đứa bé ấy cho tôi.
”
“Vâng, tôi đi lấy ngay đây ạ”.
Tập đoàn Thịnh Thiên, văn phòng chủ tịch.
Dạ Chấn Đình ngồi trên ghế da màu đen, lạnh lùng nhìn về phía Phong Thiên Tuyết đang yên lặng đứng cúi đầu trước mặt mình: “Nói thật đi thì tôi sẽ để cho cô một con đường sống!”.
Phong Thiên Tuyết cúi gằm mặt xuống, không dám thở mạnh, tim cô đập loạn nhịp, trong đầu thì ngổn ngang bao suy nghĩ.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Cô là người đưa cà phê vào, mà sau khi ông Tưởng bị nghẹn, cô bảo ông ta nôn ra ngoài, rồi còn gảy cổ họng cho ông ta…
Chỉ cần là người có đầu óc thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra là con chip đó do cô bỏ vào.
Mặc dù không thể chứng tỏ rằng cô đã cho chip vào đó thì cũng có thể xác nhận rằng cô đã biết con chip nằm trong cốc cà phê rồi.
Phải giải thích chuyện này thế nào đây?
Cô vẫn có thể bịa ra được một lời nói dối.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là Dạ Chẩn Đình đã biết rằng chip đã bị Long Long vô tình mang đi, bây giờ cô phải giải thích quan hệ giữa mình và Long Long thế nào đây?
Bây giờ điện thoại của cô vẫn đang rất yên lặng, thím Chu và bên nhà trẻ không gọi đến, chứng tỏ rằng không xảy ra chuyện gì cả.
Hay là vì đã tìm được chip rồi nên bên kia cũng không hành động gì nữa?
“Nói đi!” Dạ Chấn Đình quát lớn.
Phong Thiên Tuyết sợ hãi run lên, sau đó yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Dạ Chấn Đình, sát khí Diêm Vương của anh khiến cô nhũn cả chân ra, mọi suy nghĩ trong đầu cũng rối hết vào với nhau…
Cô mất hẳn năng lực suy nghĩ rồi.
“Không nói à?” Dạ Chẩn Đình mất kiên nhẫn, quay sang bảo Dạ Huy đang đứng ngoài cửa: “Đưa cô ta đến cục cảnh sát vì tội ăn trộm chip.
”
“Vâng!” Dạ Huy lập tức đi vào.
“Tôi không, tôi không trộm đồ!” Phong Thiên Tuyết vội vàng giải thích.
“Vậy cô nói cho tôi biết xem tại sao chip lại ở trong cốc cà phê” Dạ Chấn Đình gõ tay vào tấm phim X-quang trên bàn: “Tôi không có kiên nhẫn để dây dưa với cô đâu, cho cô một phút đấy”
“Tôi.
.
” Phong Thiên Tuyết bối rối, cô không biết phải nói gì.