“Bây giờ chủ tịch đang cáu, tôi mà đi vào kiểu gì cũng chết” Hùng Mẫn ôm ngực, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Lần trước chủ tịch nổi giận, ném một cái cốc khiến Văn Ly chảy cá máu đầu, khâu mất bảy mũi, tôi không muốn bị hỏng mặt đâu”
“Người này mới đến.
”
“Vừa nãy cô ta cũng đã làm đổ một cốc nước, không làm nổi việc như vậy thì kiểu gì cũng sẽ bị đuổi việc thôi, thôi thì coi như còn có chút giá trị trước khi bị đuổi đi”.
Phong Thiên Tuyết đi đến lối rẽ, cô nhìn quanh thấy không có ai thì vội vàng lấy con chip từ trong áo ra, cho vào cốc cà phê.
Không còn thời gian nữa rồi, cô đành phải dùng cách này để xem có trả lại được con chip không.
Dù sao thì người pha cà phê cũng không phải là cô, dù sau này có truy cứu trách nhiệm thì cũng không đến lượt cô.
Nghĩ đến đó, Phong Thiên Tuyết gõ cửa phòng họp, sau đó bưng cà phê vào.
“Tôi quyết định tổ chức buổi ra mắt sản phẩm công nghệ mới vào đúng thứ sáu tuần này, không cần phải hoãn” Dạ Chẩn Đình tuyên bố với vẻ ngạo nghễ: “Có ai phản đối gì không?”
“Sếp Dạ.
” Thành viên của hội đồng quản trị có mái tóc hoa râm ngồi ngay bên tay phải của Dạ Chấn Đình từ từ lên tiếng: “Hay là đợi khi nào tìm được chip rồi hãng quyết định.
Một khi đã công khai tin này ra rồi thì cả thế giới đều sẽ biết, nếu khi đó chúng ta lại đổi sang ngày khác thì sẽ rất xấu hổ đấy!”
“Ông Tưởng không tin tôi à?”
Mặc dù Dạ Chấn Đình vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt của anh lại rất sắc bén.
“Tôi không dám” Mặc dù ông Tưởng nói chuyện rất chậm rãi, còn nở nụ cười rất hiền từ, nhưng ông ta lại rất kiên định với ý kiến của mình: “Tôi chỉ muốn đưa ra một lời đề nghị ổn thỏa hơn thôi.
”
Dạ Chấn Đình không nói gì, mặc dù anh vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lại lạnh hẳn xuống.
Những thành viên khác trong hội đồng quản trị không dám thở mạnh.
Lúc này, Phong Thiên Tuyết lại bưng cốc cà phê đi vào, cô sợ sệt đặt cốc xuống trước mặt Dạ Chấn Đình.
“Đưa cà phê cho ông Tưởng.
” Dạ Chẩn Đình chẳng buồn nhìn vào cô,
mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông Tưởng, nói với vẻ đầy hàm ý: “Uống trà cũ quen rồi, giờ cũng nên nếm thử loại đồ uống khác.
”
“Vâng.
” Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ thôi chết rồi, nhưng cô cũng chỉ có thể bưng cốc sang cho ông Tưởng.
“Sếp Dạ đã cho thì tôi đây cũng vui vẻ mà nhận thôi.
”
Ông Tưởng mỉm cười nhận lấy cốc cà phê, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, cô trợn ngược mắt lên, bây giờ cô rất muốn nói cho người đàn ông lớn tuổi này rằng trong cà phê có con chip, đừng uống, đừng uống…
Nhưng những lời nói đó lại mắc kẹt trong họng cô, không thể nói ra được thành lời.
“ỰC, ực.
.
”