Phong Thiên Tuyết nghĩ, nếu bên phía thím Chu không có vấn đề gì, giáo viên
nhà trẻ cũng không gọi điện đến, chứng tỏ là người của Dạ Chấn Đình chưa tìm đến đó.
Có lẽ, mấy người này vẫn còn đang chuẩn bị để ra tay…
Dù thế nào thì miễn là họ chưa đến nhà cô thì có nghĩa là cô vẫn còn thời gian.
Phong Thiên Tuyết sờ ngực mình, chiếc hộp nhỏ màu đen đựng chip đang được giấu ngay trong áo cô.
Bây giờ nhân lúc mọi người đang đi họp, các nhân viên đều đang chờ ở bên phía phòng họp, bên ngoài không có ai, cô phải mau tranh thủ cơ hội này để trả con chip lại.
Nghĩ đến đó, Phong Thiên Tuyết đi ra khỏi nhà vệ sinh, lén lút đi về phía văn phòng chủ tịch.
Con đường đến đó rất thuận lợi, mặc dù trên đường đi cô có gặp hai đồng nghiệp đang trực ban, nhưng họ cũng chỉ nhìn cô chứ không nói gì cả.
Chẳng mấy chốc, Phong Thiên Tuyết đã đến trước cửa văn phòng của chủ tịch, cô đưa tay ra đẩy cửa, nhưng bỗng nhiên khóa cửa điện tử lại phát ra tia cảm ứng hồng ngoại, trên màn hình hiện ra dòng chữ tiếng Anh, nhắc nhở cô phải dùng vân tay để mở cửa.
Phong Thiên Tuyết thầm tự mắng mình đúng là ngu như bò, văn phòng chủ tịch là nơi nào chứ, cô muốn vào là vào chắc?
“Xin nhập mật mã!” Bỗng nhiên khóa cửa điện tử phát ra tiếng nhắc nhở.
“Mật mã?” Phong Thiên Tuyết nhập số điện thoại di động của Dạ Chẩn Đình
để thử vận may của bản thân.
“Bip bip!”
“Sai mật khẩu!”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Phong Thiên Tuyết thầm hoảng sợ, thôi xong rồi, không phải là số điện thoại, chẳng lẽ là sinh nhật?
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì cánh cửa bỗng phát ra tiếng cảnh báo.
.
Phong Thiên Tuyết lại càng hoảng sợ hơn, có cuống quýt chạy trốn, nhưng mới chạy được vài bước thì cô đã bị bảo vệ chặn lại rồi.
“Ha ha, ha ha.
”
Tim Phong Thiên Tuyết loạn nhịp, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô nở nụ cười xấu hổ, định dùng cách này để che đi sự chột dạ của mình: “Nếu tôi nói là tôi chỉ đi ngang qua rồi vô tình chạm phải khóa điện tử này thì hai anh có tin không?”
Hai người bảo vệ lạnh lùng lắc đầu.
“Tôi, tôi thật sự.
”
Phong Thiên Tuyết còn đang định nói gì đó thì bảo vệ đã đứng tránh sang hai bên, sau đó cung kính cúi đầu xuống: “Mời cô Phong”
Phong Thiên Tuyết ngẩn ra, cô nghe nhầm à? Tại sao hai người bảo vệ mặt liệt này lại không bắt cô, đã vậy lại còn đối xử với cô cung kính như thế?
“Sao thế?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Dạ Huy.
“Tôi…”
“Cô Phong, sếp Dạ đang họp” Dạ Huy nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn là xung quanh không có ai thì anh ta mới nói khẽ: “Cô tìm anh ấy à? Để tối đi.
”