Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, cảnh này thật sự rất quen thuộc, lần trước cô bị chuyển từ bộ phận hành chính xuống phòng an ninh, khi đó mọi chuyện cũng xảy ra y hệt thế này.

Nhưng mà khi đó cô bị dính vào chuyện của Hạ Văn Triết nên cả hai người đều bị phạt, còn lý do cho việc hôm nay là gì?
Chẳng lẽ là vì cô đã từ chối chủ tịch?
Đáng ra cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý.

Chắc là cả đời này, gã ma quỷ Dạ lạnh lùng, tàn nhẫn, mưu mô quỷ quyệt đó chưa bị ai từ chối bao giờ.

Cô không hiểu chuyện như vậy, sao anh có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy chứ?
Vẻ mặt Phong Thiên Tuyết thay đổi liên tục, lúc thì đỏ bừng, lúc thì lại trắng bệch, trong đầu có hiện ra một vở kịch rất bị thảm.

Đại khái thì cô cũng đoán được là mình sẽ bị đuổi đến bộ phận nào rồi.

Bộ phận vệ sinh!
Ma quỷ Dạ, Dạ Hèn Hạ đó đã từng uy hiếp cô rồi.

Cuối cùng thì anh ta cũng đã tìm được lý do để ra tay rồi.

Có gì đặc biệt chứ?
Cùng lắm thì không làm nữa, dù có phải đi ra mấy quán ăn để rửa bát thì cô vẫn có thể nuôi được các con, tại sao phải ở đây để cho tên hèn hạ đó bắt nạt chứ?
“Tiểu Phong, Tiểu Phong.

” Đại Vệ lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết.

Phong Thiên Tuyết hoàn hồn lại, sau đó cô hít sâu một hơi, nói với vẻ thương cảm: “Đại Vệ, quản lý Trần, cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người.

Tạm biệt!”
Nói xong, cô cúi người với họ rồi rời đi với ánh mắt đỏ ngầu.

“Hở?” Quản lý Trần và Đại Vệ đều ngẩn ra, có chuyện gì vậy, sao cứ như chào nhau lần cuối trước khi chết thế?

Phong Thiên Tuyết đi ra khỏi phòng an ninh, nghĩ đến việc mình bị điều đi làm lao công, từ nay về sau chỉ có thể đi dọn vệ sinh, cọ bồn cầu thì cảm thấy rất buồn.

Cô chửi thầm Dạ Chẩn Đình, đồ không yêu được thì đạp đổ, đúng là một tên hèn hạ, Dạ Hèn Hạ!
“Thôi được rồi, dừng lại!”
Trong thang máy, Dạ Chẩn Đình hắt hơi hai cái liền, anh lấy khăn tay đen có hoạ tiết vàng ra che miệng và mũi mình lại, nghĩ thầm, ai đang chửi mình vậy?
“Ting!” Cửa thang máy mở ra.

Dạ Chẩn Đình đi ra khỏi thang máy, vừa khéo lại gặp phải Phong Thiên Tuyết đang đi vào thang máy bình thường bên cạnh đó,
Anh lạnh lùng nhìn liếc về phía cô thì lại phát hiện ra cô đang trừng mắt lên nhìn mình với vẻ căm hận.

Dạ Chẩn Đình không thể tin nổi vào mắt mình.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, anh quay sang hỏi Dạ Huy: “Tôi không nhìn nhầm chứ? Vừa nãy cô ta dám trừng mắt với tôi à?”
“Khụ khụ.

.

” Dạ Huy ho khan mấy tiếng rồi sau đó cẩn thận nói: “Hình như anh nhìn đúng rồi đấy”
Dạ Chẩn Đình nhíu mày lại, ánh mắt lóe lên vẻ giận dữ: “Hóa ra vừa nãy tôi hắt hơi là vì cô ta chửi thầm tôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play