“Đừng vội”
Bạch Vũ Thu thì thầm, “Buổi đấu giá hôm nay có tổng cộng bảy món trang sức, toàn là đồ quý giá của hoàng gia nước F, giá cả đắt đỏ, hơn nữa còn cực kỳ hiếm có, chắc chắn sẽ ra giá trên trời.


“Giá trên trời thì sao? Đâu phải chồng con không mua
hổi.


Bạch Lộ để bàn chân đã bị treo của cô ta sang chỗ ngồi của nhà họ Tư, cố ý giơ bàn chân bị thương ra trước mặt Tư Hạo Hiên, nghẹn ngào trách móc: “Em bị thương rồi mà anh không thèm quan tâm đến em, Mộ Phong còn biết thương mẹ”
Tư Hạo Hiên nhíu chặt mày, mặc dù anh ta không muốn quan tâm đến cô ta nhưng nghe câu cuối cùng, nghĩ đến con, anh ta hơi mềm lòng, lên tiếng: “Muốn gì anh mua cho em.


“Em muốn sợi dây chuyền đá hồng ngọc đó” Bạch Lộ chỉ lên sân khấu.

“Giá thấp nhất là mười triệu, mỗi lần tăng ít nhất một triệu” MC tuyên bố.

“Thích không?” Dạ Chấn Đình ghé vào tai Phong Thiên Tuyết.

“Bình thường”
Phong Thiên Tuyết nhìn sợi dây chuyền đá hồng ngọc đó, chợt nhớ đến ba mình.

Năm đó ba cô gặp chuyện, cô không một xu dính túi, cuối cùng bất đắc dĩ bán đi sợi dây chuyền ba để lại cho cô, khá giống sợi này.

“Mười triệu, sếp Tư ra mười triệu.

.

” MC tuyên bố.

“Mười một triệu, sếp Sở ra mười một triệu”
“Mười ba triệu, sếp Triệu ra mười ba triệu”
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua, hiện trường buổi đấu giá đang rất khốc liệt, thương nhân ở đây đều tích cực đấu giá.

Mặc dù hơi xa nhưng Phong Thiên Tuyết vẫn có thể nhận ra số đá quý đó rất xa xỉ…
“Đây là đá quý của hoàng gia nước Pháp?”
Phong Thiên Tuyết cũng không hiểu tình hình nhưng thông qua quan sát, cô có thể nhận ra được.

“Sao cô biết?” Dạ Chẩn Đình hỏi.

“Nhìn hình phóng to trên màn hình, hoa văn dát bạch kim bao quanh viên đá quý là hoa văn chuyên dụng của hoàng gia Pháp… Phong Thiên Tuyết phân biệt thật kỹ, “Về kỹ thuật thì có thể thấy, chắc là được các nghệ nhân hoàng gia Pháp thời xưa chế tạo thủ công nên tôi xác định đây là đá quý của hoàng gia Pháp.


“Xem ra cô không hề kém cỏi.

Ánh mắt của Dạ Chấn Đình toát lên vẻ khen ngợi.

“Quan trọng là vì sợi dây chuyền này rất giống sợi mà tôi đã bán” Phong Thiên Tuyết cảm khái, “Cảm giác giống như cùng một bộ sưu tập, viên đá trong sợi dây chuyền của tôi là viên đá màu xanh dương.


“Chẳng lẽ là trái tim biển cả?” Dạ Chẩn Đình ngơ ngẩn.

“Đúng vậy, tên là trái tim biển cả” Phong Thiên Tuyết gật đầu, “Anh biết à?”
“Sao cô lại có sợi dây chuyền đó?” Dạ Chấn Đình hỏi.

“Ba tôi để lại cho tôi.

có thể là mua trong buổi đấu giá ở nước ngoài.

” Phong Thiên Tuyết tùy ý nói.

“Bốn năm trước tôi cùng đường nên đã bán một triệu hai trăm nghìn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play