“Anh nhận được việc rồi à?” Phong Thiên Tuyết hào hứng hỏi: “Theo hiệp hay bao đêm? Bao nhiêu tiền?”
“Cô am hiểu thật đấy!” Dạ Chấn Đình chế nhạo, “Chắc cũng ‘chơi’ không ít nhỉ.


“Tôi chỉ từng ‘chơi’ với anh thôi.

” Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, cô lập tức ho khan vài tiếng rồi nghiêm nghị nói: “Đừng có đổi chủ đề, tôi hỏi anh bao nhiêu tiền?
“Bao đêm, mười nghìn!” Dạ Chấn Đình nhướng đuôi lông mày.

Từ lâu anh đã đứng tại vị trí dẫn đầu trong đế chế kinh doanh và ở đỉnh cao của cuộc sống nên cảm thấy mọi thứ đều thật tẻ nhạt vô vị.

Nhưng giờ đây, người phụ nữ ngốc nghếch này đã giúp cuộc sống nhạt nhẽo của anh tăng thêm chút niềm vui.

Dạ Huy ở bên cạnh nghe thấy vậy thì chẳng hiểu gì, sếp Dạ đang bàn chuyện làm ăn với đối tác mới ư?
Bao đêm là gì?

Còn mười nghìn là gì?
Đây là tiếng lóng gì cơ chứ?
“Tốt quá, anh chuyển năm nghìn tệ cho tôi trước đi!”
Phong Thiên Tuyết có chút phấn khích, kiếm tiền, kiếm tiền, sắp kiếm được tiền rồi.

“Làm gì có chuyện thu tiền trước làm việc sau chứ, sáng mai rồi nói.


Dạ Chấn Đình cúp điện thoại.

Phong Thiên Tuyết không khỏi tức giận khi nghe thấy âm thanh “tút tút” từ trong điện thoại, sao tên này không nói một lời mà đã cúp máy rồi, chẳng lẽ anh muốn quỵt nợ?
Sau đó cô suy nghĩ lại, anh đã ký thỏa thuận, hơn nữa còn bắt máy và ngoan ngoãn báo cáo tình hình làm ăn, chắc là sẽ không quỵt nợ đâu.

Cứ chờ thêm vậy, giờ thì về nhà ngủ một giấc thật đã, biết đâu khi ngủ dậy thì tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi!

Cả đêm nay Phong Thiên Tuyết đều trằn trọc khó ngủ, thỉnh thoảng cô lấy điện thoại di động ra rồi nhìn, chưa nhận được tiền, vẫn chưa nhận được tiền, bây giờ mới hai giờ sáng, chờ thêm vậy…
Sáu giờ sáng, Phong Thiên Tuyết vừa mới chìm vào giấc ngủ thì điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn, cô lập tức lấy điện thoại từ dưới gối ra và mở ra xem, năm nghìn tệ đã được chuyển vào tài khoản!!
Cô phấn khích đến nỗi ngồi bật dậy.

Tuyệt vời, cuối cùng cũng nhận được khoản tiền đầu tiên rồi!
Phong Thiên Tuyết lập tức trả lời bằng đoạn tin nhắn ngắn: “Tôi đã nhận được tiền, vất vả cho anh rồi, đêm nay tiếp tục cố gắng, không ngừng nỗ lực nhé!”
“Tôi mới nhớ ra tối qua mình đã thanh toán hóa đơn một trăm tám mươi nghìn tệ cho cô, cô đã nói khấu trừ vào khoản nợ.

” Con nợ trai bao nhắn lại.

“Tôi sợ anh tiêu linh tinh, không tiết kiệm được tiền, mỗi ngày anh chuyển tiền cho tôi theo đúng hạn, đến lúc đó tôi sẽ trừ số tiền một trăm tám mươi nghìn tệ kia đi.

Anh đừng lo lắng.


“Được!”
“Đêm nay tiếp tục cố gắng nhé, nếu làm tốt thì tôi sẽ mua ít thuốc bổ cho anh để bồi bổ cơ thể!”
“…”
Sau khi nhận được tiền, tâm trạng của Phong Thiên Tuyết trở nên phấn khởi, cô lập tức tỉnh ngủ.

Họ vừa mới chuyển từ quê lên nên vẫn còn thiếu rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, nhân dịp hôm nay là cuối tuần, cô định đưa thím Chu và đám nhỏ cùng đến trung tâm thương mại để mua thêm đồ.

Trước đây Phong Thiên Tuyết cũng là một đứa trẻ lớn lên trong sự cưng chiều.

Người ba Phong Thiên Dương luôn che chở cho cô, muốn để cô sống cả đời như một công chúa, nhưng cuộc sống đâu lường trước điều gì…
Nhà họ Phong gặp phải biến cố, từ một cô công chúa được chiều chuộng, Phong Thiên Tuyết đã trở thành bà mẹ ba con.

Một khi đã làm mẹ thì ắt sẽ trở nên kiên cường, cô của hiện tại sẽ để ý xem trung tâm thương mại nào có sự kiện, mặt hàng nào có giá cao, sản phẩm nào rẻ mà chất lượng tốt.

Tại trung tâm thương mại Thịnh Đại.

Phong Thiên Tuyết mặc một chiếc áo denim thoải mái, cô bỏ điện thoại vào túi ngang hông, xắn tay áo chuẩn bị bước vào “trận chiến”.

“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, mẹ sắp đi mua đồ, các con cùng bà đến khu vui chơi dành cho trẻ em để chơi đi, đừng chạy lung tung, đợi mẹ mua đồ xong thì sẽ tới đón các con, biết chưa?”
“Rồi ạ!” Ba đứa trẻ đồng thanh đáp.

Lúc này, một nhóm người đi đường đã lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh và quay video về ba đứa trẻ, mấy cô gái còn hăng hái thảo luận…
“Chà, ba đứa trẻ này là anh em sinh ba sao? Xinh đẹp quá, dễ thương quá, đáng yêu quá!”
“Đúng đấy, đúng đấy, tóc xoăn, đôi mắt đen long lanh, quả thực chính là hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy đứa trẻ nào đẹp như vậy…”
“Trên vai của cô nàng công chúa nhỏ kia còn có một chú vẹt nhỏ, chao ôi, hình như nó đang ngủ gật, ha ha ha, đáng yêu quá…”
Ba đứa trẻ đi tới đâu cũng đều thu hút sự chú ý của mọi người, cũng bởi vậy mà mỗi khi đến nơi đông người như ga tàu, Phong Thiên Tuyết đều đeo khẩu trang và đội mũ cho các bé để tránh gây sự chú ý quá mức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play