Đầu óc Tô Vạn giống như là một đống bột nhão, mọi thứ trước mắt đều là những cái bóng chồng lên nhau, lại có lúc thì thào kêu 'ba' một tiếng, Hắc Hạt Tử vừa nghe liền hiểu rõ tiểu tử này sợ là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, đưa tay sờ đỉnh đầu cậu ta, quả nhiên ra rất nhiều mồ hôi, nóng bừng bừng, hắn nhíu mày vỗ nhẹ vào mặt Tô Vạn, thấp giọng nói: "Cố lên, tôi sẽ mang cậu ra ngoài sớm thôi."
"Sao anh không đi Mỹ", Tô Vạn mơ mơ màng màng nói: "Vé máy bay đắt lắm đó."
Hắc Hạt Tử không trả lời, hắn cân nhắc tình cảnh hiện tại, thân thể của hắn và vết thương của Tô Vạn đều không chịu thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào, nhưng mùi máu tươi của Tô Vạn lại rất phiền toái, hiện giờ do có thi khí trong quan tài bằng đồng này át đi mùi máu, cho nên những thứ kia mới không nhào tới, nhưng một khi Tô Vạn rời khỏi quan tài, cậu nhất định sẽ trở thành mục tiêu sống.
Có cách nào không? Hắc Hạt Tử lo lắng trong lòng, suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra cách nào, lại nhìn Tô Vạn trước mặt, chợt nhớ đến vừa rồi cậu có nói "Cái bánh tông kia coi anh là ông chủ nên mới không tấn công anh", Hắc Hạt Tử cuối cùng cũng có ý tưởng, liền thấp giọng nói với Tô Vạn: "Cậu đừng di chuyển, tôi đi ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay."
"Cầm, cầm lấy trùng bàn", trong ý thức mơ hồ, Tô Vạn chỉ nghe được hai chữ 'đi ra', trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ phải giao thứ kia cho Hắc Hạt Tử, vì thế cố gắng với tay đến cái gì dưới chân bọn họ, mà bây giờ Hắc Hạt Tử và cậu đang chen chúc ở một chỗ, hai người căn bản không thể cử động, thấy vậy chỉ có thể áp chế động tác của thiếu niên trước, hắn cầm đèn pin chiếu sâu vào trong quan tài, liền vô cùng kinh ngạc —— ở đó đặt một khối trùng bàn dính đầy máu thịt, giống như để bảo vệ nó không bị người ngoài phát hiện, Tô Vạn vẫn dùng hai chân kẹp lấy nó, còn đẩy nó vào sâu trong quan tài. .
Đam Mỹ Sắc"Cầm, cầm lấy, mau đi", Tô Vạn tiếp tục lặp đi lặp lại, Hắc Hạt Tử nghe thấy lông mày càng nhíu chặt hơn, hắn chống người lên xem xét tình hình một chút, hai thứ kia vẫn còn đang gặm nhấm thi thể trong bóng tối, hắn nghiến răng, quyết định từ trong quan tài bằng đồng nhảy ra, trong giây lát trước mắt hắn tối sầm lại, nhưng cũng nhanh chóng hồi phục, Hắc Hạt Tử thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ bước chân đi đến chỗ bức tượng ở giữa, nếu như hắn đoán không sai, thi thể Lư Sinh chắc là được bọc trong này.
Hy vọng là có ích, Hắc Hạt Tử nghĩ, lấy dao găm ra trực tiếp chặt đứt một bên cánh tay của bức tượng, trong nháy mắt bức tượng giống như vì đau đơn mà vặn vẹo một chút, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn.
Lúc chém vào, Hắc Hạt Tử có thể cảm nhận được bức tượng này chỉ có một tầng cứng bên ngoài nhưng kết cấu lại rất mỏng, cho nên lúc đứt gãy cũng không phát ra âm thanh quá lớn, tuy thị lực của Hắc Hạt Tử lâu lâu sẽ cần một quãng thời gian ngắn để khôi phục nhưng năng lực nhìn đêm của hắn vẫn như cũ, trong bóng tối có thể nhìn thấy mặt cắt của phần tay bị chặt ra, đầy đặn giống như của người sống, chẳng qua không có máu chảy ra.
Hắn cũng sẽ trở thành một xác chết biết đi như vậy, Hắc Hạt Tử cười khổ trong lòng, nhưng không chậm lại, lập tức rón rén quay về quan tài, bên trong Tô Vạn hình như vẫn còn đang lẩm bẩm cái gì đó, Hắc Hạt Tử cũng không nghe, chỉ nhét đoạn tay gãy kia vào lồng ngực Tô Vạn, sau đó khom người, lần lượt đỡ lấy lưng và cẳng chân Tô Vạn, ôm cậu từ trong quan tài ra.
Trong vài giây này ngay cả Hắc Hạt Tử cũng rất căng thẳng, động tác của hắn khó tránh khỏi đụng đến miệng vết thương của Tô Vạn, nhưng lúc này thiếu niên đã không còn bao nhiêu ý thức hay sức lực, cho nên chỉ thấp giọng hừ hai cái, không kêu lên, trong bóng tối Hắc Hạt Tử thấy hai thứ kia ngừng gặm nhấm, cứ như vậy yên lặng gần một phút, dường như cũng không định quay lại, ngay sau đó lại tiếp tục cắn xé thịt trên thi thể mập mạp kia.
Hắc Hạt Tử biết mình đã đoán đúng, thi thể của Lư Sinh ít nhiều cũng sẽ có hiệu ứng che giấu, hơn nữa nãy giờ Tô Vạn nằm trong quan tài bằng đồng, sau khi đi ra thi khí trên người sẽ không tản đi ngay lập tức, trong một thời gian ngắn sẽ không thu hút đám xác sống khát máu chú ý tới cậu.
Tiếp theo bọn họ chỉ cần yên lặng rời xa nơi này là được, Hắc Hạt Tử để Tô Vạn dựa vào quan tài bằng đồng, đứng dậy đi đến cái khối trùng bàn kia, thứ này trọng lượng không nhẹ, phía trên còn nhuộm một mảng lớn màu đỏ, trong lúc nhất thời Hắc Hạt Tử cũng không để ý kiểm tra mật đá, chỉ có thể bỏ nó vào ba lô của Tô Vạn, sau đó xỏ hai cánh tay của Tô Vạn qua dây đai, lúc này Tô Vạn đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Hắc Hạt Tử không còn cách nào khác, đành phải dùng tất cả khoá trên ba lô để cố định nó vào lưng thiếu niên, ít nhất sẽ không bị trượt ra khỏi cánh tay của cậu trong một thời gian.
Tay chân của Hắc Hạt Tử vô cùng nhẹ nhàng, những động tác này hầu như không phát ra tiếng động, cuối cùng hắn nhấc cánh tay của Tô Vạn, cõng cậu lên lưng, Tô Vạn lúc này dường như khôi phục được chút ý thức, cho nên đưa tay bám lấy cổ hắn, suy yếu hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hắc Hạt Tử không trả lời, một người cộng thêm một khối trùng bàn cũng không nhẹ, trọng lượng đè lên khiến cả người hắn lắc lư một chút, trước mắt lại tối đi hai giây, loại mù tạm thời này cũng giống như lúc trước, là một loại dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm, Hắc Hạt Tử biết hắn chỉ cần chống đỡ thêm một tiếng đồng hồ nữa, vì thế cắn mạnh vào đầu lưỡi, dưới cơn đau dữ dội, cả người cũng giật mình một cái, sinh ra vài phần khí lực mà cũng tỉnh táo hơn.
Cánh tay của Lư Sinh bị Hắc Hạt Tử nhét vào trong túi Tô Vạn, bàn tay cứng ngắc duỗi ra năm ngón tay, trong bóng tối, trông giống như là mọc ra từ trong túi Tô Vạn, cũng có hai phần doạ người nhưng lúc này lại là cọng rơm cứu mạng, Hắc Hạt Tử cõng Tô Vạn, rón rén đi đến cửa mộ thất, những thứ kia dường như bị mùi của cánh tay gãy làm cho bối rối, cho nên cũng không đứng dậy, Hắc Hạt Tử cũng không dám thở, đi vào hàng lang mộ một lúc thấy không có gì đuổi theo, thần kinh căng thẳng cũng được buông lỏng.
"Tiểu tử?", Đi được một đoạn, Hắc Hạt Tử nhẹ giọng hỏi hai tiếng, cơ thể Tô Vạn rất nóng nhưng không hiểu sao người lại rất tỉnh táo, vừa nhận ra Hắc Hạt Tử đã cõng mình ra khỏi mộ thất kia, liền khàn giọng hỏi: "Những thứ kia để chúng ta đi?"
"Tôi dùng cánh tay người chết để gạt chúng, chỉ hy vọng chúng đừng không có việc gì lại dắt nhau ra ngoài đi dạo", Hắc Hạt Tử vừa nghe Tô Vạn còn có thể nói chuyện, lúc này mới an tâm được một chút, hắn nói tuy rằng thoải mái, nhưng thật sự đã cảm thấy một mảng đen xuất hiện trong tầm nhìn của mình, bây giờ vẫn chưa có ảnh hưởng gì, nhưng nó cũng không ngừng lớn lên, ngay cả chân tay của hắn cũng đang trở nên tê dại, mũi và cổ họng đều cuồn cuộn một mùi tanh, cứ như có thể phun ra máu bất cứ lúc nào.
"Thân thể anh có ổn không vậy?", Tô Vạn không biết Hắc Hạt Tử đã làm thế nào để có thể nhìn thấy lại, nhưng trong lòng cậu không khỏi có chút lo lắng, liền nghe Hắc Hạt Tử cười nói: "Tiểu quỷ, cậu còn đủ sức để lo cho tôi, xem ra là tôi lo lắng quá rồi."
Hắn vừa dứt lời, hai người đã tiến vào mộ thất bị nổ tung trước đó, dưới đất là Uông Minh Sơn một thân đầy máu, nằm ở đó không nhúc nhích, Tô Vạn thấy thế yếu ớt nói: "Tên chó chết này đã hủy toàn bộ trùng bàn ở đây, nếu lão tử còn còn sức thì phải xuống quất xác hắn!"
"Ý tưởng hay đấy", Hắc Hạt Tử lắc lắc đầu, điểm đen trong tầm nhìn của hắn biến mất trong tích tắc, nhưng nó lại lập tức trở nên lớn hơn, hắn nghĩ thầm chắc là không có thời gian để băng bó lại vết thương cho tiểu tử này, nên không dừng lại, cắn răng cõng người đi thẳng ra ngoài.
"Ông chú, có phải anh vẫn —— không nhìn thấy đường không", sau khi bước vào hành lang mộ, Tô Vạn thấy Hắc Hạt Tử bắt đầu vịn vách tường đi, trong lòng đã hiểu rõ hai chuyện, tuy cậu vẫn chưa rõ tất cả mọi chuyện là như thế nào, nhưng cậu biết Hắc Hạt Tử trở về để cứu cậu, nếu như không có người này, cậu nhất định sẽ chết, trùng bàn cũng sẽ không mang ra được đến tận đây, nhưng bây giờ lại có một tia hy vọng, đầu óc Tô Vạn lúc này lại tỉnh táo bất thường, suy nghĩ một chút liền nói: "Ông chú, khối trùng bàn so với tôi cũng nhẹ hơn, nếu như anh vẫn không nhìn được, không bằng khối cầm trùng bàn ra trước, lát nữa tìm người đến cứu tôi. "
Hắc Hạt Tử sững sờ: "Tôi cũng không bảo cậu vì giúp tôi mà chịu chết, trùng bàn chỉ là đồ vật, đặt ở đây sẽ không có chân dài chạy đi, nhưng nếu như để cậu lại chỗ này, một khi xảy ra chuyện gì, đến lão Thiên Vương cũng không cứu được."
"Tôi biết", Tô Vạn nhẹ giọng nói: "Vừa rồi sau khi giết Lại Đầu, vốn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng sau đó nghĩ có thế nào cũng phải mang thứ này ra ngoài, ma xui quỷ khiến làm sao lại có sức bò vào quan tài, bây giờ anh ở đây rồi, vậy tôi ít nhất có thể giao trùng bàn cho anh, coi như có thể hoàn thành sứ mệnh của mình, nhưng nếu bây giờ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở chỗ này, hoặc là không thể mang trùng bàn ra ngoài dùng, vậy tất cả mọi chuyện tôi làm đều sẽ trở nên vô ích."
Lời của Tô Vạn khiến Hắc Hạt Tử trầm mặc trong chốc lát, hắn nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Vạn ở trong quan tài lúc trước, có lẽ là vì bảo vệ khối trùng bàn này mà cố gắng đến cùng, khi đó tiểu quỷ này có thể đã chuẩn bị sẵn sàng chết ở chỗ này, một lúc lâu sau hắn lắc đầu cười, trong miệng đều là mùi máu: "Tiểu tử, cậu quên sạch những gì tôi đã nói với cậu lúc ở trong sa mạc rồi, trùng bàn đơn giản là có thể cứu mạng tôi, mà mạng của tôi có bao nhiêu giá trị, chỉ có tôi mới biết được, bây giờ cậu đang đo lường giá trị của nó cho tôi, đồng thời cho rằng nó đáng để cậu mạo hiểm tính mạng, như vậy là sai lầm, xét theo nhiều phương diện, sinh mạng của cậu có thể đáng giá hơn của tôi, vì vậy nếu phải chọn giữa cậu và khối trùng bàn để mang ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ đưa cậu ra ngoài. "
"Người già đúng là ngoan cố", nửa ngày sau Tô Vạn mới lên tiếng: "Dù sao bây giờ nếu như anh bỏ khối trùng bàn lại thì cũng có lỗi với tôi, để lấy được thứ này, không chỉ được một cái lỗ lớn như vậy trên thắt lưng, còn bị người ta tra tấn, cuối cùng còn giết người, anh thử bỏ khối trùng bàn lại xem, tôi sẽ không tha thứ cho anh."
"Tôi cũng muốn sống mà, xuống đây đâu phải để tự sát", Hắc Hạt Tử cười nói, nhưng mũi đã nóng lên, bắt đầu chảy máu cam, hắn tùy tiện lau đi, liền nghe giọng Tô Vạn bỗng nhiên trở nên mơ hồ: "Ông chú, tôi xem TV nói loại thời điểm này nếu ngủ thiếp đi, sẽ không tỉnh lại được phải không?"
"Trên TV thường hay phóng đại mọi thứ, cậu còn lâu mới chết được, nhưng lát nữa có thể sẽ cần cậu chỉ đường cho tôi, cho nên cậu tốt nhất đừng ngủ", nói xong, Hắc Hạt Tử lại dùng đầu cố gắng xua tan bóng tối trước mắt, nhưng thân thể của hắn đã suy nhược đến mức không thể hồi phục, đốm đen kia đã phát triển chiếm hết nửa tầm nhìn của hắn, Tô Vạn nghe vậy lại thật sự đưa tay chỉ về phía trước, nói: "Anh, anh đi về phía trước đi, bây giờ tôi chóng mặt quá."
Tô Vạn nói xong, có vẻ như sợ mình sẽ ngủ thiếp đi nên bắt đầu đọc lại cổ văn trên lưng Hắc Hạt Tử, thay vì nói là đọc, không bằng nói là giống như niệm chú ngắt quãng, thanh âm cực kỳ thấp, lại còn đọc sai hết, nhưng cậu không thể dừng lại, phải đảm bảo ý thức của mình còn ở đây, Hắc Hạt Tử nghe được tiếng của Tô Vạn, nghĩ thầm ít nhất như vậy có thể chắc rằng tiểu tử này còn chống đỡ được, cũng không ngăn cậu lại.
"Những gì các cậu đang học bây giờ —— đơn giản hơn nhiều so với những gì tôi đã học hồi đó", lại qua một cái mộ thất, hai chân của Hắc Hạt Tử đều nặng như sắt nóng chảy, bóng đen trước mắt cứ liên tục lớn lên, hắn miễn cưỡng dựa vào những góc còn nhìn thấy được, đoán ra vách tường ở đâu, sau đó lại vịn tường đi tiếp, Tô Vạn nghe tiếng Hắc Hạt Tử nói chuyện giống như ở cách cậu đến vài thước, vẫn suy yếu nói: "Vậy ra ngoài rồi anh giúp tôi làm bài tập, coi như thù lao lần này."
"Tiểu tử cậu đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước", Hắc Hạt Tử cười một tiếng liền ho ra máu, hắn bây giờ cũng không nhìn được đó là máu, cho nên không để ý, chỉ là cắn răng từng bước từng bước mang người đi về phía trước, dựa vào tường mà chống đỡ đi qua hàng lang mộ, đến mộ thất đặt ba cỗ quan tài quỷ kia, lúc này Hắc Hạt Tử cho dù cả người không có chỗ nào không đau, đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, hắn biết thứ này không thể đụng, liền cõng Tô Vạn đi sát vào tường một chút, thỉnh thoảng phải hỏi cách quan tài kia bao xa, may mà Tô Vạn vẫn còn giữ được chút ý thức cuối cùng, có thể chỉ đường cho hắn, hai người chật vật lắm mới đi qua gian mộ thất này.
"Nói cho cùng tôi vẫn còn là một trai tơ", sau khi tiến vào hành lang mộ, Hắc Hạt Tử dựa vào tường ho khan mất một lúc, cũng không biết ho ra cái gì, liền nghe Tô Vạn phía sau bỗng nhiên ngừng đọc cổ văn, thanh âm của cậu đã cực kỳ thấp, nếu không phải bởi vì đầu ở trên vai hắn, Hắc Hạt Tử có thể nghe không rõ cậu nói cái gì, mà đây cũng không phải là điềm lành gì, Hắc Hạt Tử phun ra nước tanh, miễn cưỡng cười nói: "Cậu còn chưa tới mười tám, là trai tơ cũng dễ hiểu, đi ra ngoài chờ cậu đủ tuổi, tôi mang cậu đi tìm mấy cô gái, không lừa cậu. "
"Ai tin anh, lần nào cũng lừa gạt tôi", một lát sau Tô Vạn mới nhẹ giọng nói, thắt lưng cậu quá đau, dọc theo đường đi cảm giác như ruột gan bên trong đều sắp rơi ra từ vết thương, cậu suy yếu cười một chút: "Cũng không quan trọng, chứng tỏ tôi còn duy trì —— thân thể đồng tử thuần khiết."
"Ông chú", dường như cảm giác được điều gì đó, không đợi Hắc Hạt Tử trả lời, Tô Vạn tiếp tục nói, cậu dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay lên, chỉ về phía trước, cậu nhớ rõ sau đó chỉ còn lại hai gian mộ thất cùng một thông đạo thẳng tắp: "Đi tiếp, anh cứ tiếp tục, đi về phía trướ——"
Giọng của Tô Vạn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, chữ 'trước' kia cũng không thể trở thành một âm tiết, tay cậu liền rũ xuống, Hắc Hạt Tử lúc này trước mắt gần như toàn bộ đều màu đen, chỉ cảm thấy vai nặng nề, mà hắn gọi Tô Vạn, nhưng không có phản hồi.