*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh sợ diều hâu sao?", Tô Vạn nói: "Anh nói cái gì nương nương giống như người chim, nhìn qua không phải giống chim diều hâu sao, thật không đáng tin cậy."
"Tôi gọi chúng là chim bởi vì chúng có thể bay," Hắc Hạt Tử trả lời, "Chúng trông còn đáng sợ hơn diều hâu, lát nữa cậu sẽ thấy, đừng có tè ra quần."
"Ai tè ra quần chứ", Tô Vạn ngoài miệng phản bác, trong lòng lại nghĩ hình như mình thật sự có mang theo tã giấy người lớn, trước khi đi cậuthấy túi có chút góc cạnh không đầy nên nhét thêm vào bên trong, dù sao Hắc Hạt Tử cũng đã nói, những thứ cậu mang theo quyết định tỷ lệ sống sót của cậu, mang theo nhiều một chút cũng tốt.
Hắc Hạt Tử và Tô Vạn tiếp tục nhìn qua những bức tượng đá trên vách tường một lần, có rất nhiều tác phẩm đã mơ hồ không rõ ràng, nhưng phần lớn còn có thể nhìn ra hình dạng, đơn giản mà nói chính là một buổi đi săn của loại chim quái dị này, chúng ăn rắn, cũng ăn thịt người, Tô Vạn nhìn chằm chằm vào một thạch điêu rất lâu, sau đó chỉ vào một thứ ở trên tượng đá hỏi Hắc Hạt Tử: "Cái này là cái gì?"
"Người bạn nhỏ của loài chim này", Hắc Hạt Tử liếc mắt nhìn liền nói: "Trước kia tôi có cùng người ta bắt loài chim này nghiên cứu qua, trong cơ thể nó có một thứ rất giống khỉ, diều hâu phụ trách săn mồi, khỉ phụ trách ăn."
"Các anh bắt được sống rồi?", Tô Vạn không biết nên kinh ngạc về phần nào trong câu vừa rồi của Hắc Hạt Tử, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Ừ, là tôi và Ngô Tà, thứ này cực kỳ phiền toái, lúc bay thì không thể nhìn thấy, tôi và cậu ta canh suốt bốn ngày mới bắt được một con sống."
"Các anh bắt như thế nào?", lòng hiếu kỳ của Tô Vạn trỗi dậy, Hắc Hạt Tử cười nói: "Lúc đầu chúng tôi đã thử rất nhiều cách, thịt gì cũng dùng thử nhưng chúng tôi nhận ra lũ diều hâu này không bị lừa, cuối cùng không còn cách nào khác đánh phải ra tay tàn nhẫn."
"Anh dùng thịt Đường Tăng à?", Tô Vạn nói, chợt nghe Hắc Hạt Tử cười: "Lúc ấy bắt chim là ý tưởng của Ngô Tà, cậu ta nhất định muốn nghiên cứu về loại chuông trên người con khỉ trong thân thể loài chim này, cuối cùng quyết định lấy Ngô Tà làm mồi nhử, chỉ cần có chút máu lũ chim sẽ đến, sau đó chúng tôi liền thành công bắt được một con."
"Chết tiệt", Tô Vạn thoáng cái liền lui ra hơn nửa mét: "Anh, đừng nói lát nữa anh sẽ dùng tôi làm mồi nhử."
"Ngô Tà là tự nguyện", Hắc Hạt Tử thấy thế bất đắc dĩ nói: "Cậu ta là người liều mạng, cậu chưa từng gặp qua hắn ngày trước, so với bây giờ giống như hai người khác nhau."
"Vậy còn tạm được", Tô Vạn thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng nếu như phía sau bức tượng này đều là loại chim này, vậy hai chúng ta đi vào chẳng khác nào vào giao đồ ăn sao??"
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào", Hắc Hạt Tử nói, đèn pin trên tay vừa chuyển liền chiếu lên một khối thạch điêu khác, Tô Vạn tiến lại gần xem, phát hiện hình ảnh chạm khắc trên này đã khó có thể nhìn rõ, mơ hồ có thể nhìn được một thứ rất dài bơi đến trước tượng đá Tây Vương Mẫu, cậu hỏi: "Đây là một con rắn sao?"
"Rất nhiều động vật thời Tây Vương Mẫu có thói quen xã hội giống như con người", Hắc Hạt Tử nói, "Theo cách nói dân gian, Cửu Thiên Huyền Nữ và rắn là hai đại hộ pháp dưới tay Tây Vương Mẫu, quan hệ giữa hai người mặc dù giống như thiên địch, nhưng cũng sẽ có sự giao lưu giữa hai tộc, nếu không cậu nghĩ những con chim này ở dưới lòng đất này làm sao để kiếm thức ăn? Tôi nghĩ sở dĩ sào huyệt của Bạch Tố Trinh kéo dài đến tận nơi này, cũng là bởi vì con rắn kia có thể mang thức ăn đến cho lũ chim này. Tôi và Ngô Tà có nghiên cứu qua, chu kỳ ăn uống của chim mặt người rất dài, chúng sau khi bắt được con mồi có khi sẽ chờ con mồi hoàn toàn khô ráo rồi mới ăn, cho nên chỉ cần Bạch Tố Trinh bơi vào sâu trong huyệt động, chúng nó có thể lấy thứ dính trên người nó ăn, loại thức ăn này có thể là loại đồ nửa người nửa rắn, cũng có thể là động vật hoặc là con người. "
"Vậy chúng ta vừa phá huỷ nguồn cung cấp thức ăn của chúng -- " Tô Vạn rất thông minh, gần như ngay lập tức đã hiểu chuyện, sau đó nghe Hắc Hạt Tử nói: "Việc này không thành vấn đề, lũ chim này đói trong nhiều năm cũng sẽ không chết, chỉ là đường lui của chúng ta đã bị chặn, mặc dù trước đó chúng ta cũng nhìn thấy một lối đi khác bên trái, nhưng chúng ta không tìm thấy lối ra ở phía bên kia sau khi vào hang rắn, không biết con đường đó sẽ dẫn đến đâu."
"Vậy chúng ta cũng không thể nghênh ngang đi vào như vậy", Tô Vạn thấy lỗ thủng ở phía sau tượng đá một mảng đen kịt, trong lòng thật sự là không yên, Hắc Hạt Tử nói: "Cửu Thiên Huyền Nữ là cú đêm cổ đại, nhưng hai thứ này khác nhau rất lớn, loại chim này bởi vì sống ở nơi không thấy ánh sáng cho nên hầu như không có thị lực, ngược lại con khỉ trong cơ thể chúng có khứu giác nhạy bén, thính giác cũng rất xuất chúng."
"Nếu chương trình Thế Giới Động Vật có thể làm một kỳ về mấy loài vật này thì tốt rồi", Tô Vạn sợ nhất là đánh trận không chuẩn bị vì vậy nên lắng nghe vô cùng cẩn thận, nửa ngày sau mới hỏi: "Vậy chúng ta ít nhất phải biết nơi này lớn bao nhiêu, nếu như sau khi đi vào không thể phát ra chút âm thanh nào, có là người cũng không thể đi quá lâu như vậy."
"Đúng vậy", Hắc Hạt Tử gật đầu: "Cho nên tôi sẽ đi trước dò đường, cậu ở chỗ này chờ."
"Anh một mình đi vào được không vậy?", Tô Vạn theo bản năng hỏi, sau một giây liền thấy Hắc Hạt Tử cười rộ lên: "Nếu không cậu đi? Tôi ở chỗ này chờ?"
Tô Vạn không nói nên lời, Hắc Hạt Tử bảo cậu chờ ở tại chỗ này, cũng nói nếu như trong vòng hai tiếng đồng hồ hắn không đi ra thì Tô Vạn có thể quay đầu lại, xem dọc đường có lối thoát nào khác hay không.
"Mẹ nó đừng nói chuyện như bàn giao hậu sự vậy", Tô Vạn chịu không nổi chuyện này, bịt tai không nghe, Hắc Hạt Tử thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, hắn vòng qua bên trái tượng đá, nơi đó khe hở cực rộng, hai con Bạch Tố Trinh cũng có thể chui qua.
"Thông minh một chút", Hắc Hạt Tử vẫn là câu nói cũ kia, không quay đầu lại đi thẳng vào bóng tối, Tô Vạn nhìn ánh đèn pin dần dần biến mất, vẫn là không tránh khỏi cảm thấy lo lắng, cậu nhìn đồng hồ, hi vọng đừng như lần ở trong sa mạc, để cậu ngu ngốc chờ đợi, nếu là như vậy thì thà trực tiếp đi vào đối mặt với một bầy cú ăn thịt.
Một giờ sau, Tô Vạn đã dùng bốn năm viên kẹo cao su thổi bong bóng đến chán, trong lòng có dự cảm không tốt, Hắc Hạt Tử muốn cậu chờ hai tiếng đồng hồ, vậy cậu có thể ước tính diện tích bên trong là không lớn đến mức vô biên vô hạn, xét theo các hang động bọn họ đã từng đi qua trước đó, do không có chướng ngại vật nên đi qua rất nhanh, cậu cho rằng Hắc Hạt Tử bởi vì cẩn thận nên giảm tốc độ xuống hai ba lần, nếu vậy bây giờ hắn nên sớm đi ra.
Lại qua mười lăm phút, Tô Vạn ngồi không yên, bây giờ Hắc Hạt Tử cũng nên đi ra rồi nhưng đến nay vẫn không thấy bóng người, chứng tỏ là đã xảy ra chuyện.
"Mẹ kiếp, còn không phải cuối cùng cũng để tiểu gia tôi đi vào một mình" Tô Vạn thu dọn đồ đạc, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cảnh tượng Hắc Hạt Tử bị con cú đêm giữ một con chuột lớn, cậu thấy hơi buồn cười nhưng lại cười không nổi, vì căng thẳng mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bây giờ còn chưa tới hai giờ đồng hồ nhưng Tô Vạn vẫn quyết định đi vào, lỡ như Hắc Hạt Tử thật sự xảy ra chuyện gì, kéo dài hai tiếng đồng hồ không phải mẹ nó gạo đã nấu thành cơm?
Tô Vạn kiểm tra một lần nữa, cậu rất cẩn thận, để đề phòng trên người có bất cứ thứ gì phát ra âm thanh, cậu thắt chặt tất cả dây đeo trên ba lô, đồ đạc trong túi cũng nhét vừa vặn, tuyệt đối sẽ không tùy ý di động, cậu loay hoay một hồi lâu không biết nên cởi giày hay không, sau đó vẫn quyết định mang giày vào, vì nếu cần chạy trốn thì đi chân trần chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ.
Chuẩn bị đầy đủ rồi, Tô Vạn hít một hơi thật sâu, sau đó đi đến chỗ Hắc Hạt Tử đi vào, cậu không có năng lực nhìn đêm cho nên chỉ có thể bật đèn pin, cũng chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng cái nương nương gì bị mù như Hắc Hạt Tử nói.
Chưa đến năm phút sau khi bước vào, quần áo sau lưng Tô Vạn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ở khu vực đèn pin có thể chiếu tới, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ đang treo lơ lửng trên không, một số là người, một số là rắn lớn đã chết, tất cả đều giống như bị tóc quấn quanh treo lơ lửng ở đó không nhúc nhích.
Đây là phim kinh dị à, Tô Vạn lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, đến giờ vẫn chưa thấy Cửu Thiên Huyền Nữ mà Hắc Hạt Tử nhắc đến, nhưng có thể treo nhiều con mồi như vậy giữa không trung, vậy chắc là loại chim đầu rất lớn.
Tô Vạn bước đi vô cùng cẩn thận, xác động vật và con người đều treo lơ lửng trước mặt cậu, trên mặt đất có rất nhiều đầu và lông, cậu phải bước đi như múa ba lê để tránh chúng, quá trình này tương tự như chơi quét mìn*.
* là trò nàyĐối với Tô Vạn mà nói, chuyện tốt duy nhất chính là cậu phát hiện nơi này cũng không đặc biệt lớn, thậm chí so với hang động lúc trước mà nói, bởi vì đầy xác chết nên có vẻ hơi đông đúc, Tô Vạn có mấy lần bị mấy thi thể treo nửa người tiến vào tầm mắt làm cho chân mềm nhũn, cậu nghĩ nếu lát nữa thấy Hắc Hạt Tử còn sống, cậu nhất định phải trút giận lên người hắn.
"Này", Tô Vạn đột nhiên nghe thấy một giọng nói, bởi vì quá nhanh và đột ngột, anh không thể chắc đó là giọng của một người mù đen, nhưng anh có thể nghe thấy đó là giọng của một người đàn ông.
Không phải hắn thật sự đã trở thành chuột bị bắt rồi chứ, Tô Vạn nghĩ thầm, bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh đó, thi thể nơi này quá nhiều, rất nhiều trong số đó thậm chí đã là xương khô, Tô Vạn nhìn trên xác mấy con rắn, có rất nhiều sâu bọ đang bò lộn xộn trên xác chết, ngay lập tức cảm thấy rất ghê tởm, cậu đi vòng qua chúng, sau đó lại nghe được một tiếng "Này" rất rõ ràng, giọng nói này không phải là của Hắc Hạt Tử, nhưng đã rất gần, Tô Vạn nhận định tiếng truyền đến từ phía bên tay phải vì vậy liền xoay đèn pin qua.
Mẹ kiếp! Giây tiếp theo Tô Vạn một tay ôm lấy miệng, dưới ánh đèn pin, cậu nhìn thấy một đôi mắt to rỗng đang nhìn cậu, đó là một con chim khổng lồ có khuôn mặt giống như người đang ngậm một con rắn mào gà còn đang không ngừng vặn vẹo.
Tô Vạn ngay lập tức nhận ra rằng giọng nói vừa rồi chính là phát ra từ con rắn này, Hắc Hạt Tử đã nói qua, rắn mào gà biết nói chuyện, Tô Vạn trong lòng mắng mình không có đầu óc, thi thể ở đâu thối rữa xem tình trạng ít nhất cũng phải chết hơn một tháng, vậy mà cậu còn đi tìm người sống ở chỗ này.
Cứ như vậy giằng co gần nửa phút, Tô Vạn cảm thấy mình đã giẫm một chân vào quỷ môn quan nhưng phát hiện thứ trước mặt không có phản ứng với sự tồn tại của cậu, nó còn đang ngậm con rắn mào gà kia, Tô Vạn nhìn chim mặt người miệng mở ra, cả hàm đều là răng nanh sắc nhọn, càng không dám nhúc nhích, cậu cũng không dám dời đèn pin, sợ bất kỳ động tác nào của mình cũng sẽ phát ra âm thanh, cho nên đành phải nhìn thứ kia ăn cơm.
Lần này mẹ nó quá thảm rồi, Tô Vạn không ngừng than thở trong lòng, cậu cũng không thể một mực ở đây chơi trò người gỗ, phải nghĩ cách thoát thân, Hắc Hạt Tử nói thứ này bay lên liền không thể nhìn thấy, khi Tô Vạn bắn một mục tiêu có thể nhìn thấy được thì tám trên mười phát đều bắn trật, nói gì đến mục tiêu không thể nhìn thấy, vậy khác gì bị mù đâu.
Con quái điểu trước mắt Tô Vạn này đầu rất lớn, đứng ở đó bất động không sải cánh đã cao tới hai thước, ăn một con rắn mào gà cỡ nhỏ bình thường giống như là hút cọng mì gói, ăn rất nhanh ngay cả xương cốt cũng không còn. Tô Vạn cứng đờ ở đó. Trong lòng còn ngóng trông điểu đại gia này ăn uống no đủ liền đi ngủ một giấc thật ngon, nào có thể nghĩ đến con chim này lại đột nhiên từng bước từng bước đi về phía cậu.
Đừng lật thẻ bài* của tiểu gia ta, Tô Vạn chân mềm nhũn, thứ này nhìn từ xa có thể vẫn mang vẻ đẹp thần thoại, nhưng khi lại gần, có thể thấy trên răng nanh còn treo ít thịt rắn và máu, với khuôn mặt to tái nhợt và đôi mắt trũng sâu cứ như vậy dán trực tiếp lên mặt Tô Vạn, lập tức ngay cả thở cũng không dám thở, cứ như vậy trợn to mắt nhìn thứ đối diện.
*giống chi tiết lật thẻ bài thị tẩm trong phim hoàng cung cổ trang
Quái điểu dường như không nhìn thấy Tô Vạn, nhưng lại trực tiếp lao về phía trước, Tô Vạn mắt thấy thứ kia sắp đụng vào người mình, có ngả người ra sau cũng vô dụng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cậu nhắm mắt lại nghĩ đến chuyển động xoay tròn trong vật lý học, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó trong bóng tối, giống như tiếng đá va vào vách đá, sau đó một cơn gió thổi qua trước mặt Tô Vạn, mở mắt ra thứ kia đã không thấy đâu.
Hắc Hạt Tử! Tô Vạn lập tức ý thức được viên đá này không phải là tai nạn ngoài ý muốn, cậu lập tức nhìn xung quanh nhưng chỉ nhìn thấy thi thể, ngay lúc cậu nhìn trái ngó phải, gáy lại bị một phát bắn trúng, đau đến run rẩy, nghiêng đầu liền thấy Hắc Hạt Tử cả người bị tóc quấn đứng ở phía sau mình, cũng không có thật sự là bị treo ở đó, chỉ là bày pose cực kỳ cổ quái, vừa rồi đèn pin của Tô Vạn có lẽ có đảo qua Hắc Hạt Tử nhưng cậu lại không phát hiện ra.
Chính chủ ở phía trên, Hắc Hạt Tử viết trên cổ cậu, Tô Vạn từ từ quay ngược hướng đèn pin chiếu lên, không nhìn kỹ còn đỡ, vừa nhìn kỹ lập tức cảm thấy da đầu tê dại, ở phía trên động đá một con chim mặt người khổng lồ đang treo ngược, hình thể này ít nhất là gấp ba đến bốn lần con vừa rồi, lông của nó sẫm màu đến nỗi khi Tô Vạn vừa bước vào, anh đã nghĩ rằng đó là đỉnh của hang động, cũng không ý thức được trên đầu có thứ gì đó.
Tóc tôi bị vướng, đầu còn lại nối liền với phía trên, không nhúc nhích được, Hắc Hạt Tử lại viết, Tô Vạn lúc này mới phát hiện những sợi tóc trên người hắn đều là từ trên cao buông xuống, trông giống như đuôi lông chim quái điểu kia, Hắc Hạt Tử vì sợ kinh động đến thứ trên đầu nên không thể làm động tác lớn, cho nên không có cách nào tự mình thoát ra, cũng không biết đã bảo trì tư thế này bao lâu rồi.
Tô Vạn lúc này mới biết vì sao người này lâu như vậy cũng không đi ra, cậu cẩn thận xoay người lại, dưới ánh đèn pin, tóc trên người Hắc Hạt Tử quấn loạn hết cả, giống như một con rối bị dắt dây, còn làm động tác mèo cầu tài, trên thực tế hai cánh tay hắn đều bị quấn ở bên trong, vừa rồi vị trí Tô Vạn đứng vừa vặn trong phạm vi hoạt động của cánh tay hắn, cho nên Hắc Hạt Tử có thể giúp cậu, nhưng động tác lớn hơn một chút cũng không được.
"Mẹ nó anh làm thế nào?", Tô Vạn dùng khẩu hình hỏi, Hắc Hạt Tử trả lời "Chuyện dài lắm", hắn ngay cả lắc đầu cũng không làm được, mà Tô Vạn thử chạm vào tóc trên người anh, xác định thứ kia chỉ là lông, mà không phải thứ gì đó liên quan đến máu thịt, như vậy nếu cậu cắt ra sẽ không đến mức bị quái điểu phát hiện.
Tô Vạn từ trước đến nay luôn thận trọng, sau khi cậu xem kỹ có thể cắt từ đoạn nào mới bắt đầu với tay lấy kéo đặt ở trong túi, may cậu không đem thứ muốn chết như vậy đặt ở nơi có khóa kéo, nếu không sự sẽ phức tạp hơn nhiều.
Bởi vì không thể phát ra âm thanh, tuy rằng Tô Vạn rất hồi hộp, nhưng động tác trên tay vẫn phải cực kỳ chậm giống như mấy ông lão tập Thái Cực Quyền, cậu đang làm đầu đầy mồ hôi, chỉ thấy miệng Hắc Hạt Tử giật giật, giống như là đang nói cái gì.
"Ông đây không rảnh", Tô Vạn chửi thầm, vừa ngẩng đầu đã thấy sau lưng Hắc Hạt Tử không biết từ lúc nào vô thanh vô tức xuất hiện một khuôn mặt cú đêm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu vội vàng dùng khẩu hình nói: "Đừng nhúc nhích."
Hắc Hạt Tử quả thật không nhúc nhích, trên thực tế, dưới ánh đèn pin sắc mặt của hắn cũng không đúng lắm. Tô Vạn nhìn thấy bàn tay có thể cử động của hắn làm động tác mũi tên, ngón trỏ chỉ về phía sau cậu, miệng lặp đi lặp lại nói một câu: "Cẩn thận phía sau".