*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắc Hạt Tử không biết tiểu tử Tô Vạn này kiếp trước trêu chọc rắn như thế nào, chẳng lẽ thật đúng là thuộc Pháp Hải*, vậy mà thật đúng là bị rắn cắn lần thứ tư.
*ông đại sư trong Thanh Xà Bạch Xà:))Con rắn mào gà ngay lập tức chú ý tới sự tồn tại của Hắc Hạt Tử, nó từ trên người Tô Vạn trườn xuống, dựng cái mào gà lên làm ra bộ dáng muốn tấn công, Hắc Hạt Tử vừa nhìn thấy Tô Vạn mặt đều xanh, biết còn trì hoãn nữa tiểu quỷ này khẳng định nghỉ sớm, trong lòng sốt ruột nhưng trên tay lại rất bình tĩnh, bắn ra hai phát súng dứt khoát, hắn tính toán góc độ rất chuẩn, viên đạn chỉ lướt qua Tô Vạn bắn xuống mặt đất bên cạnh hắn.
Hy vọng còn kịp, Hắc Hạt Tử nghĩ đến chuyện vớt ba lô của Tô Vạn, hắn nhớ huyết thanh được đặt ở túi ngoài cùng, sau đó hắn lại nghe được tiếng rên rỉ của Tô Vạn trên mặt đất, vậy mà lại tự mình ngồi dậy.
"Con rắn khốn kiếp", Tô Vạn ôm trán đứng dậy, thoạt nhìn có chút hoang mang bối rối, Hắc Hạt Tử cầm huyết thanh đến nhìn vết thương của hắn, lại phát hiện không bị thâm lại, sắc mặt Tô Vạn so với vừa rồi còn tốt hơn không ít, dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Thằng nhóc này", Hắc Hạt Tử hiếm khi giật mình: "Người bình thường bị rắn mào gà cắn không trụ nổi quá mười giây, cậu vậy mà không có việc gì."
"Tiểu gia tôi đây là chó ngáp phải ruồi sao?" Tô Vạn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cậu lắc lư đứng lên, như trút giận đá một cước vào xác con rắn, sau đó chợt phát hiện ngoại trừ vết thương bị rắn cắn có chút đau ra, cả người vậy mà chẳng bị sao cả, nọc độc rắn mào gà đối với cậu không hề có tác dụng.
"Đây, đây không phải là hồi quang phản chiếu đi" Tô Vạn ngồi xổm nhảy trên mặt đất một hồi, đột nhiên lại vô cùng căng thẳng, Hắc Hạt Tử thấy thế tát vào đầu cậu một cái: "Tiểu tử cậu nhặt được thứ tốt lại còn khoe khoang, sắc mặt tốt như vừa mới uống hai lượng rượu xái* như vậy, hồi quang phản chiếu cái mẹ gì."
*rượu chưng cất lần thứ hai, hai lượng TQ là bằng 100 gram
"Chẳng lẽ tôi đã đạt được siêu năng lực sao?" Tô Vạn nghe vậy lại nhìn tay mình lẩm bẩm: "Giống như Spiderman vậy, hắn bị nhện cắn, tôi bị rắn cắn."
"Vậy rắn cái ở đây càng nên theo đuổi cậu", Hắc Hạt Tử cười nói: "Hình thể của rắn cái so với rắn đực lớn hơn rất nhiều, cậu như thế này, đảm bảo sẽ được Tiểu Thanh thích."
"Tôi nghiêm túc đó", Tô Vạn cẩn thận dùng bông cồn khử trùng vết thương trên tay, sau đó băng dán che vết thương lại: "Sao tôi lại không bị sao được, rõ ràng hồi nãy lúc vừa bị cắn xong tôi đã có phản ứng trúng độc."
Hắc Hạt Tử nghe vậy suy nghĩ một chút, bỗng nhiên giống như là nhớ tới cái gì đó cười nói: "Tình huống này của cậu trước kia cũng có, lúc tôi đi Vân Nam hạ đấu, nghe nói nơi đó có người hái thuốc thường xuyên bị rết và bọ cạp cắn, suýt chết mấy lần nhưng sau đó không còn sợ ngũ độc nữa*, giống như miễn dịch với nọc độc vậy."
*thường là nói đến độc từ những loài sinh vật có hại như rắn, bò cạp, thạch sùng, rết, cóc... Người TQ thường có tục xua đuổi ngũ độc vào ngày tết Đoan Ngọ (ngày 5 tháng 5)"Cho nên tôi sinh ra kháng thể?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lịch sử kỳ thật cũng không tồn tại loại chuyện sinh ra kháng thể với độc rắn này, nghe nói rắn độc không sợ nọc của rắn độc khác bởi vì trong cơ thể chúng có thứ gì đó rất đặc biệt, Tô Vạn không biết có phải bởi vì cậu từng bị rắn không rõ lai lịch cắn cho ba lần cho nên bây giờ cũng có khả năng kháng độc giống như rắn độc hay không.
"Có khả năng, cậu thật sự đúng là gặp may đấy", Hắc Hạt Tử cười nói: "Cậu không biết lần trước bởi vì rắng mào gà mà chúng tôi mất bao nhiêu người đâu, tôi đã gặp qua loại người không sợ bọ, nhưng không sợ rắn độc là lần đầu tiên đấy."
"Nói như vậy tiểu gia tôi cũng là người có thể chất đặt biệt rồi." Tô Vạn nghe vậy vô cùng đắc ý lắc lắc bàn tay bị thương của mình: "Vịt Lê có thể đọc pheromone rắn gì đó, tôi không sợ rắn độc, sau này gặp lại cũng không sợ cậu ta khoe khoang."
"Cậu đừng tưởng rằng đây là chuyện tốt", Hắc Hạt Tử nhìn Tô Vạn như vậy liền muốn dọa hắn: "Để người ta biết thì sau này cứ mấy đấu có rắn thì sẽ mang cậu theo, dù sao cậu cũng không sợ trúng độc, để cho cậu đi hứng hết tai hoạ, cậu chỉ là không sợ độc rắn, chứ bị một đống rắn vây lấy cũng không tránh khỏi mở lỗ khắp người."
"Bây giờ không phải chỉ có anh biết chuyện này thôi sao", Tô Vạn trừng mắt nhìn Hắc Hạt Tử: "Tiểu gia tôi cứu anh hai lần, nếu anh bất nhân bất nghĩa như vậy thì đúng là không có nhân tính."
"Sao cậu lại nghi ngờ tôi", Hắc Hạt Tử dở khóc dở cười: "Cậu phải biết người cậu sẽ đối mặt không phải là tôi, cũng sẽ không phải là Ngô Tà và Giải Vũ Thần, chúng tôi đều chỉ muốn sống, nhưng những người đó muốn nhiều hơn, đem cậu làm mồi rắn cũng không tính là cái gì, lúc cần thiết bọn họ sẽ cảm thấy cậu cả người đều là bảo vật, xương cốt còn có thể lấy ra làm gậy."
"Tôi thao, anh lại dọa tôi", Tô Vạn tưởng tượng thử, còn cảm thấy cầm xương đùi làm cây gậy cũng khá uy phong, nhưng nghĩ đến có thể là chân mình không khỏi có chút sởn tóc gáy, mà cậu nhìn sắc mặt Hắc Hạt Tử cũng cảm thấy hắn ta không giống như đang nói đùa, liền nói: "Vậy các anh lăn lộn cái nghề này không phải rất dễ chết sao? Làm thế nào anh còn sống cho đến tận bây giờ? "
"Nói ra thì khá dài dòng", Hắc Hạt Tử cười nói: "Để sinh tồn cậu chỉ có thể làm chút chuyện tàn nhẫn, đây là bản năng tự nhiên không có biện pháp, động vật để sinh tồn còn phải ăn thịt động vật khác."
"Anh cũng đã dỡ đùi người ta làm gậy rồi sao?" Tô Vạn suy nghĩ một chút mới nhỏ giọng hỏi, Hắc Hạt Tử nghe xong liền cười ha hả, lại vỗ đầu tiểu quỷ: "Đầu óc cậu làm sao vậy, bản lĩnh suy nghĩ lung tung thật sự là xuất chúng."
"Không phải anh đã nói 'trước đi ba sau đi bốn', nếu anh mà làm loại chuyện này, tôi chết cũng không lưu lại thi thể cho anh" Tô Vạn bĩu môi nói, Hắc Hạt Tử vừa nghe hắn đối với việc lý giải này đi trước đi ba sau đi bốn lại càng cười đến không dừng lại được, nói: "Nếu cậu không tin tôi như vậy, tại sao còn cứu tôi hai lần?"
"Bởi vì không cứu anh tôi cũng sẽ chết, không phải hai lần tôi đều nói như vậy sao", Tô Vạn nói rất hợp tình hợp lý, Hắc Hạt Tử lắc đầu cười nói: "Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới trong tình huống hai chúng ta đều gặp nạn, tôi rất có thể sẽ bán đứng cậu sao? Giống như lần ở trong sa mạc, sau khi tôi ra ngoài có lẽ sẽ không quay lại, tôi cũng có thể đi lên nói cho những người đó biết thằng nhóc họ muốn tìm đang ở phía dưới, vừa rồi thiếu chút nữa cậu đã bị con trăn làm thịt, tôi có thể nhân cơ hội lấy đi thức ăn và trang bị của cậu rồi tự mình đi tiếp, trăn sau khi ăn thịt người đều sẽ mất một lúc mới hoạt động lại, tôi lại được thêm dư giả thời gian. "
Tô Vạn nghe Hắc Hạt Tử nói xong cũng không nói gì, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, ngay lúc Hắc Hạt Tử cho rằng cậu rốt cục cũng hiểu chuyện thì lại nghe Tô Vạn nói: "Nhưng mà anh lại không làm, ở sa mạc là do tôi may mắn tự mình chạy ra, lúc đó anh vừa mới xử lý xong vết thương, tôi không biết anh có định quay lại cứu tôi hay không nhưng tôi cảm thấy anh nhất định sẽ làm vậy, tuy rằng anh là lưu manh ở một số phương diện không thể coi là người tốt, nhưng anh vẫn giúp Ngô Tà, chứng tỏ anh cũng có chút nhân tính, vừa rồi anh cũng không bỏ lại tôi mà rời đi—— giống như anh nói sau này tôi phải đối mặt với những kẻ còn xấu xa hơn anh và Ngô Tà, tình thế như vậy, tôi sẽ lựa chọn tin tưởng anh, dù sao so với việc một mình đối mặt với nguy hiểm, có những người như các anh trợ giúp thì tỷ lệ sống sót của tôi sẽ lớn hơn một chút, huống chi nếu như tôi thật sự không thể tín nhiệm bất kỳ ai, sống mệt mỏi như vậy, tôi không muốn tuổi còn nhỏ mà đã bạc nửa đầu."
"Chuyện này cậu có thể yên tâm", Hắc Hạt Tử suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời, "Tôi biết rất nhiều người như vậy, sống rất mệt mỏi nhưng tất cả bọn họ đều còn sống cũng không bạc đầu. Có lẽ đợi cho đến khi cậu lớn lên một chút sẽ hiểu, sự tin tưởng mà cậu nói đến thật ra là một loại may mắn, trong cái nghề này may mắn thường là một ước muốn xa xỉ, cậu chỉ có thể hy vọng chuyện tồi tệ nhất sẽ không xảy ra với cậu. "
"Nghề này của các anh đúng là có đủ loại nguỵ biện", Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử nhìn thái độ ngờ vực của cậu cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, hắn kiểm tra ba lô của Tô Vạn trong ngoài một lần, hỏi: "Lần trước cậu mở ba lô ra là khi nào?"
"Chắc là lúc chúng ta lấy nước", Tô Vạn suy nghĩ một chút: "Lúc đó tôi lấy xô gấp ra nhưng cái xô tôi để ở phía trên còn con rắn vừa rồi thì lại ở dưới đáy ba lô."
"Cậu không cảm giác được trong túi có một con rắn?", Hắc Hạt Tử hỏi, mà Tô Vạn Lắc Đầu: "Không có, lúc tôi lấy đồ mới sờ được, theo lý thuyết mà nói nếu như sau đó nó tiến vào trong túi của tôi lẽ ra tôi phải cảm thấy túi trở nên nặng hơn, nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không có cảm giác gì, con rắn này giống như sớm đã ở bên trong vậy."
"Vậy thì phiền phức rồi", Hắc Hạt Tử nói, "Có vẻ như chúng ta đã bị theo dõi từ rất sớm."
"Ý anh là sao?" Tô Vạn vừa nghe liền căng thẳng, Hắc Hạt Tử lại nói: "Trước đó tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao chúng ta lại đụng phải thứ nửa người nửa rắn trên đường cao tốc, nơi đó cách rừng nhiệt đới rất xa, bây giờ nghĩ đến xe jeep đậu bên đường trước đó và xe của chúng ta là cùng một công ty cho thuê, có lẽ trước khi chúng ta khởi hành đã có người kiểm tra đại lý ô tô nơi chúng ta thuê xe rồi động tay động chân lên tất cả các xe đó, rắn cái sẽ tiết dịch trong thời kỳ động dục, nếu như bôi chất lỏng đó lên người thì có thể dẫn rắn đực tới, tôi nghĩ hơn phân nửa trên chiếc xe kia đã bị bôi qua loại vật này, cho nên mới thu hút loại quái vật nửa người nửa rắn này. "
"Vậy trên xe của chúng ta cũng có sao?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nói: "Chắc vậy, nói cách khác cho dù chúng ta không dừng ở đó, chúng ta cũng sẽ bị xà tinh tìm đến, bởi vì xe vốn đã có vấn đề, mà ba lô của cậu cũng vậy, trang bị của chúng ta đều được đưa tới từ trước, trong quá trình vận chuyển có xảy ra vấn đề chúng ta cũng không biết được, mặc dù tôi đã kiểm tra qua trang bị chung của tôi và cậu nhưng lại không kiểm tra ba lô của cậu, cho nên có thể đã có người lén bỏ con rắn mào gà này vào túi của cậu trước đó."
"Nhưng cũng không đúng, lúc trước tôi cũng lấy đồ ở đáy ba lô nhưng có đụng phải con rắn nào đâu?", Tô Vạn vừa nói đã thấy Hắc Hạt Tử lấy tất cả đồ đạc trong ba lô của cậu ra, sau đó trực tiếp đổ cả cái túi ra, bên trong liền rơi xuống mấy mảnh màu trắng, Tô Vạn nhặt lên nhìn nhận ra đó là vỏ trứng vỡ, không khỏi kinh hãi nói: "Mẹ kiếp, thì ra lúc trước đặt vào chính là trứng rắn, con rắn này cũng lớn quá nhanh rồi, vừa rồi ra được một con lớn như vậy, hoá ra chỉ là một con rắn con?"
"Rắn mào gà bình thường cũng sẽ không lớn nhanh như vậy" Hắc Hạt Tử nói, "Nhưng những người đó có rất nhiều thủ đoạn cho nên cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên."
"Rốt cuộc là ai lại làm chuyện phiền toái như vậy", Tô Vạn suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu là muốn giết chúng ta thì có rất nhiều biện pháp khác, sao phải thả trứng rắn với dẫn rắn tới, không phải rất kỳ quái sao?"
"Bởi vì bọn họ muốn biết cậu có thể đọc được pheromone hay không", Hắc Hạt Tử nói: "Bọn họ muốn biết mục đích Ngô Tà tìm tới cậu là gì, người biết đọc pheromone đối với rắn độc đều có sức đề kháng nhất định nhưng cũng không hoàn toàn miễn dịch, nếu như cậu bị cắn, trong tình huống không được tiêm huyết thanh mà trong thời gian ngắn cũng không chết, chứng tỏ cậu có thể có loại năng lực đặc biệt này, một khi xác minh được việc này, cậu sẽ trở nên rất có giá trị với bọn họ, mà nếu như cậu bị cắn chết, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại còn giải quyết được một vấn đề lớn khác, vô luận như thế nào bọn họ đều biết Lê Thốc có thể đọc pheromone được. "
"Làm loạn nửa ngày chẳng qua coi tôi là cái lốp dự phòng, còn bày thế trận lớn như vậy để đối phó tôi", Tô Vạn bĩu môi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Mẹ kiếp, bây giờ không phải tôi hoàn toàn đi ngược lại với mong muốn của họ? Tôi không đọc được gì nhưng tôi sẽ không trúng nọc rắn nữa. "
"Cho nên nói cậu gặp phiền toái lớn rồi", Hắc Hạt Tử nghĩ thầm tiểu quỷ này làm sao vòng vo nãy giờ mới nghĩ đến: "Nếu như chúng ta còn sống đi ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ biết, bọn họ sẽ cách kiểm tra xem cậu đã từng tiêm huyết thanh hay không, nếu như cậu không có, bọn họ sẽ giả định cậu và Lê Thốc là cùng một người."
"Ta thao, con mẹ nó, vậy tôi không phải chết chắc, đám người kia không để tôi đi, mỗi ngày cho rắn cắn bắt đọc cái pheromone gì", Tô Vạn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, coi như là bây giờ cậu sẽ không trúng độc rắn nữa, cậu vẫn là ghét bị rắn cắn, liền nghe Hắc Hạt Tử cười nói: "Bọn họ cái gì cũng có thể làm với cậu, tôi nghĩ là Lê Thốc chưa chết, rất có thể bây giờ cậu ta đang nằm trong tay họ, mỗi ngày đều bị ép đọc pheromone."
"Vậy tôi nên làm gì bây giờ", Tô Vạn khẩn trương nói: "Nếu bọn họ đã biết chúng ta đi vào đây, có khi nào cũng đang chờ ở bên ngoài, nếu tôi còn sống đi ra họ sẽ bắt tôi trở về căn cứ?"
"Cậu yên tâm đi", Hắc Hạt Tử nghe vậy vỗ vỗ đầu Tô Vạn: "Tôi cũng có chút sức uy hiếp, chưa kể số lượng người bọn họ mấy năm nay cũng giảm bớt, không thể chịu tổn thất thêm về người, sẽ không có lá gan thả người đến chỗ tôi chịu chết đâu."
"Anh lợi hại như vậy?" Tô Vạn nhìn vẻ mặt già mà không đứng đắn của Hắc Hạt Tử thấy có chút khó tin, liền nghe Hắc Hạt Tử cười nói: "Loại chuyện ngu xuẩn này trước kia bọn họ từng làm qua, Ngô Tà cũng không tin, bất quá về sau cậu ta liền hiểu được ý của tôi."
Mặc dù Hắc Hạt Tử nói rất hời hợt nhưng trong đầu Tô Vạn trực tiếp xuất hiện cảnh trong Dynasty Warrior, sau đó cậu hỏi: "Vậy một khi anh bị mù, đám người kia có lập tức tới trả thù không?"
"Có chứ", Hắc Hạt Tử lắc đầu cười, hắn vẫn luôn tự hỏi mình sẽ chết trước hay sau khi mù hoàn toàn: "Bọn họ đã chờ rất lâu rồi, chúng tôi đều là như vậy, một khi mất đi một vài thứ sẽ trở nên vô giá trị, sau khi tôi mù sẽ không thể tiếp tục thúc đẩy kế hoạch của Ngô Tà, cũng không còn là uy hiếp đối với họ nữa cho nên bọn họ theo lý có thể trực tiếp bài trừ tôi ra khỏi chuyện này, nhưng bọn họ bởi vì nhân số quá ít, từ lâu vẫn luôn quý trọng người của mình, cho nên sẽ hướng về phía giết người đền mạng không buông tha cho tôi, tôi cũng đành chịu."