Thân thể Trình Dương thân thể cứng đờ ở nửa đường, nhiệt độ bàn tay to đặt ở sau lưng kia cao đến kinh người, khiến cho cả người cậu như cũng nóng lên.
Thanh tuyến của Chu Khuyết Đình trầm thấp hơn bình thường: "Nhịn một chút, đừng đè lên miệng vết thương."
Trình Dương nhẹ nhàng thở dài, đành phải chậm rì rì lật người lại.
Tay Chu Khuyết Đình lại vẫn như cũ đỡ lưng của cậu, chứ không dời ra.
"Tôi giúp cậu đỡ một chút," Chu Khuyết Đình hỏi, "Như thế này có thoải mái hơn một chút không?"
Trình Dương ồm ồm nói: "Không thoải mái, khó chịu, làm sao bây giờ?"
Chu Khuyết Đình nhíu mày, nghiêm túc nghĩ cách.
Trình Dương lại nói: "Tôi không ngủ được, anh cũng không được ngủ, thức với tôi đi."
"Được." Yêu cầu này căn bản không tính là yêu cầu.
"......"
Trình Dương không tiếng động thở dài, dùng tay trái còn lành lặn chống lên giường, khép chăn lại ngồi dậy, xoay người nhìn về phía Chu Khuyết Đình.
Chu Khuyết Đình cũng đứng lên theo, áo ba lỗ màu xám bao vây cơ ngực sôi sục, đường cong cánh tay trần trụi lộ ra ngoài, không cần dùng sức, phần bắp tay hơi hơi phồng lên, nhìn qua cảm giác trông có vẻ rất có sức mạnh.
Anh không thèm để ý chăn đang chảy xuống, tay trái chống lên giường đệm, đùi phải gập lên, tay phải tùy ý đặt trên đầu gối, nhìn Trình Dương, hơi hơi nhăn mày, nói: "Nếu không tôi đi bệnh viện hỏi một chút, xem có thiết bị bảo vệ có thể giúp cậu nằm thẳng hay không."
"Không cần." Trình Dương lắc đầu, đánh giá Chu Khuyết Đình, vẻ mặt có chút mê mang, người đàn ông này thật sự đối xử với cậu tốt đến quá mức, rồi lại không phải là muốn có được thân thể của cậu, cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể suy đoán, "Trước kia...... Có phải chúng ta có quen biết hay không?"
Chu Khuyết Đình vô ý thức lắc đầu, sau đó lại nói: "Cậu nói trước kia, là bao lâu về trước?"
"Trước lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau."
"Đương nhiên là không có." Chu Khuyết Đình đáp lại rất lưu loát, cho dù là Trình Dương, cũng không nhìn ra được lời anh nói rốt cuộc là thật hay là giả.
"Anh, cái người này --" Trình Dương đều có chút bất lực với anh, "-- rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi càng ngày càng nợ anh nhiều hơn."
Chu Khuyết Đình nói: "Nợ nần gì chứ...... giữa bạn bè với nhau, đều là việc nên làm."
"...... Chỉ là bạn thôi sao?" Trình Dương tự nhận mình là da mặt của mình rất dày, nhưng đến lúc này lại thật sự không dám lại đánh bóng thẳng ngay mặt một lần nữa.
- có phải anh thích tôi hay không?
Cùng câu hỏi này cậu đã từng hỏi hai lần rồi, một lần đều không nhận được đáp án của Chu Khuyết Đình.
Muốn nói là đẳng cấp của cái tên này rất cao, cố ý câu cậu, nhưng chỉ mới hơi hơi trêu chọc một cái đã đỏ bừng cả mặt, thân thể cũng phản ứng kịch liệt cực kỳ, không giống một tay ăn chơi già đời, càng giống xử nam hơn.
Mắt thấy Chu Khuyết Đình lại sắp biến thành *hồ lô bị cưa miệng, Trình Dương không nhịn không được nói: "Là anh ngây thơ quá mức, hay là có bóng ma tâm lý gì gì đó?"
*hồ lô bị cưa miệng: chỉ người có miệng mà như bị câm, hỏi gì cũng không chịu nói.
"Bóng ma tâm lý?"
"Ở phương diện kia ý." Trình Dương ngó ngó về phía bộ phận phía dưới eo, đang bị chăn che khuất của Chu Khuyết Đình.
Chu Khuyết Đình giơ tay chắn một chút, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt hối hận.
Nếu anh không giơ tay chắn như vậy, thì Trình Dương cũng chỉ liếc mắt ngó một cái xong rồi là thôi.
Trình Dương cười ra tiếng: "Cho nên vẫn còn dùng được cơ mà."
"......" Chu Khuyết Đình quay đầu nhìn nhìn, cầm di động lên, "Nếu không ngủ được, vậy thì xem phim nhé?"
"Đánh trống lảng kiểu này quá gượng ép." Trình Dương dịch người lại gần người Chu Khuyết Đình, ở dưới chăn, đùi cậu nhẹ nhàng chạm vào chân Chu Khuyết Đình, nhiệt độ cơ thể anh rất nóng, bán đứng tâm tình thật sự của chủ nhân.
Trình Dương huýt sáo một tiếng.
Chu Khuyết Đình nhanh chóng nhấn chọn một bộ phim, bật lên: "Xem đi, điểm đánh giá của bộ này không tệ lắm."
Nói xong, anh lặng lẽ dịch người sang bên cạnh.
Trình Dương giữ chặt anh lại: "Vậy thì xem đi, anh lại gần đây một chút, tôi không nhìn thấy."
Trình Dương thoáng dùng sức, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn lại một chút.
Bộ phận cơ thể trong chăn thân mật khăng khít dính ở bên nhau.
Hoả lực của người trẻ tuổi rất vượng, nhiệt độ trong ổ chăn như là củi khô gặp liệt hỏa, độ ấm liên tục tăng lên.
Hai người đều cố gắng tập trung xem phim.
Đây là bộ phim về người đàn ông rắn rỏi, chính là loại đàn ông thản nhiên quay lưng, cũng không thèm quay đầu lại xem các vụ nổ kia.
Trình Dương xem được một lát, nói: "Dáng người của nhân vật nam chính không đẹp bằng anh."
Chu Khuyết Đình nói: "Có thể là do mắt cậu nhìn tôi có bộ lọc đấy, năm ngoái diễn viên này mới vừa được bình chọn là một trong mười minh tinh nam gợi cảm nhất trên toàn thế giới."
"Sao lại không tự tin về bản thân như vậy chứ." Trình Dương nói, "Còn không phải là anh không ra mắt sao, nếu không thì đâu đến lượt anh ta."
Đuôi lông mày của Chu Khuyết Đình khẽ nhúc nhích.
Trình Dương nhìn biểu tình của anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Khuyết Đình như là bị lời nói của cậu động chạm đến thứ gì, hỏi lại: "Cậu rất muốn ra mắt sao?"
"Tôi đang nói anh, sao anh lại nói ngược lại tôi rồi...... thôi được rồi, anh nói ra mắt là chỉ loại ra mắt nào?" Cho dù là ở thế giới này, tốt xấu gì Trình Dương cũng là người đã từng tham gia tổng nghệ, talkshow, còn làm uploader, tuy rằng fans ít đến đáng thương, hợp đồng quảng cáo linh tinh gì đó cũng chẳng có, nhưng hẳn cũng không thể tính là tố nhân.
Trình Dương sửng sốt, thấy sắc mặt của Chu Khuyết Đình trông không giống như là đang nói giỡn, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một loại cảm giác không thể tưởng tượng được.
Cái tên này, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại là cảm thấy mình muốn làm thần tượng.
Trước nay cậu chưa từng đề cập phương diện này bao giờ, trừ phi......
Cảm xúc trong lòng Trình Dương như sóng cuộn biển gầm, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra cảm xúc đặc biệt gì, chỉ cười hì hì nói: "Thích, anh tiêu tiền nâng đỡ tôi sao?"
"Ừ." Chu Khuyết Đình gật đầu.
"Vậy thì cần rất nhiều rất nhiều tiền." Trình Dương nhắc nhở, "Nghe nói anh đã sớm bị cha anh đuổi ra khỏi cửa."
Chu Khuyết Đình: "Người mẹ đã mất để lại tiền cho tôi."
"Rất nhiều?"
Chu Khuyết Đình duỗi tay, viết lên lòng bàn tay của Trình Dương một con số, đơn vị là trăm triệu.
Trình Dương f*** một tiếng.
Chu Khuyết Đình nói: "Làm sao vậy?"
"Đây là số mệnh a," Trình Dương cảm khái, "Có người, trong số mệnh chính là người có tiền, sống mấy đời cũng là người có tiền."
Trình Dương lại nghiêng người, một đôi mắt to chớp cũng không chớp, nhìn anh chằm chằm: "Anh tin chuyện người có kiếp trước kiếp này không?"
Chu Khuyết Đình vô ý thức lảng tránh ánh mắt của Trình Dương, đáp: "Tôi không tin." Lý do anh đưa ra cũng rất đầy đủ, "Tôi là một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa duy vật là tín ngưỡng của tôi."
"......" Trình Dương tiếc hận nói, "Tôi còn tưởng có thể thảo luận chuyện với anh về loại chuyện như duyên phận linh tinh đây, xem ra anh cũng không tin chuyện đó."
Âm thanh từ bộ phim điện ảnh dã sớm trở thành tạp âm bối cảnh kia hình như là đang đến đoạn gay cấn, tiếng súng đạn, tiếng bom nổ thay nhau nổi lên, át mất giọng nói của Trình Dương.
Chu Khuyết Đình tắt video đi, hỏi lại: "Vừa nãy cậu mới nói gì thế?"
"Tôi nói là," Trình Dương từ từ, chậm rãi trượt vào trong chăn, nằm nghiêng, hai mắt nhắm lại, hai hàng lông mi vừa dài vừa dày rũ xuống, đen như lông quạ, "Ngủ đi." Cậu thở dài nói.
*Chú thích:
hồ lô bị cưa miệng: chỉ người có miệng mà như bị câm, hỏi gì cũng không chịu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT