Mới trải qua một đêm ly kỳ kinh tâm động phách, nào có tâm tư đi ăn bữa tiệc lớn, ba người xuống thuyền xong, tìm một quán mì nhỏở ngay gần đó, một người một bát mì canh đỏ, ăn vào nóng hầm hập.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Mẫn ăn ở loại quán ăn ven đường này, vừa ăn vừa đánh giá hoàn cảnh chung quanh, sinh viên vừa làm bài suốt đêm xong, công nhân dậy sớm đi làm làm, ông lão bà lão ra cửa tập thể dục buổi sáng, có người mỏi mệt, có người tinh thần sáng láng, mặc kệ là ai, mì sợi nóng hôi hổi được bưng lên bàn, phản ứng đầu tiên của họ đều là mở ra đũa dùng một lần, sau đó dùng đũa quấy mì sợi vốn ngay ngay ngắn ngắn trộn với nước canh, khi quấy, hành thái trôi nổi dần rơi rụng ling tinh, sau đó, có người đổ thêm chút dấm, có người bẻ tép tỏi, cứ như vậy, rồi bắt đầu xì xụp ăn.
Đây chính là khói lửa của nhân gian.
Đường Mẫn cảm khái vô cùng, đang định phát biểu chút cảm nghĩ, thì lập tức đã nghe thấy Chu Khuyết Đình nói: "Cậu đang làm cái gì?"
Trình Dương lười biếng nói: "Nhặt hành thái ra."
"Ông chủ, thêm một bát mỳ canh đỏ, không cho hành, thêm quả trứng." Chu Khuyết Đình quay đầu gọi một tiếng.
Trình Dương buông chiếc đũa, nói: "Lãng phí một bát."
"Không lãng phí." Chu Khuyết Đình nói, bê bát mỳ Trình Dương chưa ăn được mấy miếng sang chỗ mình, đổ vào bát của chính mình.
Chu Khuyết Đình nói: "Có chút đói bụng, cậu ăn một bát có đủ không?"
"Đủ rồi, anh sẽ không muốn ăn đến bát thứ ba đấy chứ."
"Còn chưa đến mức đấy."
"Có phải là anh không chịu được thức ăn để thừa đúng không."
"Tận lực không lãng phí, thói quen nuôi thành từ nhỏ."
"Tôi thì lại khác, tôi thích nhất là ăn một bát đổ một bát."
"Ừ."
"Cho nên hai chúng ta ăn cơm cùng nhau là hợp nhất."
"Cậu không ăn hết được, có thể cho tôi ăn."
"Tôi cảm thấy anh là loại hình mà có bao nhiêu cũng có thể ăn sạch được."
"Đúng vậy, tốt nhất là cậu cũng ăn nhiều một chút, hiện giờ quá gầy."
"Tôi ăn ít nên gầy, anh ăn nhiều như vậy, sao lại cũng gầy như vậy."
"Tôi? Tôi vẫn ok, có thể là do vóc dáng tôi cao, tiêu hao nhiều."
"V**."
"Cậu cũng cao, cao giống tôi."
"Biến biến đi."
Hai người nói chuyện với nhau, không coi ai ra gì, Đường Mẫn ngay cả một câu cũng không chen vào được.
"......" Cậu ta chính là cái thứ được gọi là dư thừa há.
Tuy rằng có chút hiểu ra về địa vị làm bóng đèn của chính mình, nhưng cậu ta vẫn có chút không cam lòng, cũng có ý đồ xoát một đợt cảm giác tồn tại, cậu ta hạ giọng, sắc mặt nghiêm túc, khơi mào một cái đề tài mà cậu ta tự nhận là việc cấp bách, cực kỳ có giá trị thảo luận lúc này: "Có phải là chúng ta nên thảo luận một chút về lộ trình chạy trốn kế tiếp hay không?"
Trình Dương: "......"
Chu Khuyết Đình: "......"
Đường Mẫn: "Làm sao vậy? Không nên sao? Cái tên điên Tưởng Ứng Thần kia cái gì cũng làm ra được! Sao hai người biết được là anh ta sẽ không phái vệ sĩ đuổi giết chúng ta!"
Tối hôm qua cậu ta nhìn rất rõ ràng, những vệ sĩ kia đều cầm loại đao gấp quân dụng đã được mài bén, nếu không phải anh Dương vẫn luôn che ở trước mặt bọn họ, khiến vệ sĩ không dám ra tay, nếu không, là thật sự sẽ có người chết!
Trông dáng vẻ càng nghĩ cành hãi hùng của Đường Mẫn, Trình Dương lộ ra nụ cười hiền từ: "Tôi cảm thấy, xã hội của chúng ta là xã hội pháp chế, vẫn nên đi báo cảnh sát thì hơn, Tiểu Chu, anh thấy sao?"
Chu Khuyết Đình gật gật đầu: "Nếu anh ta dám đuổi giết, vậy búa sắt của xã hội chủ nghĩa sẽ đập chết anh ta."
Trong lúc nhất thời, hai người nhìn Đường Mẫn với ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc, một đứa trẻ tốt như vậy, sao lại bị bệnh trẻ trâu cơ chứ?
Đường Mẫn bị ánh mắt như đang nhìn tên thiểu năng trí tuệ của bọn họ nhìn đến mức nghẹn họng một lát, đột nhiên cái khó ló cái khôn mà lại tìm ra một thứ khác để phỉ nhổ: "Tiểu Chu Tiểu Chu, cậu út là Tiểu Chu, vậ tôi đây còn là Tiểu Đường đấy." Một đống tuổi rồi còn làm bộ đáng yêu, còn khoe ân ái, xuy, ta nhổ vào.
V** cả Tiểu Đường, Trình Dương vừa định cười, nhưng nhìn sang Chu Khuyết Đình vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không biết sao lại thấy đau lòng một cách kỳ cục, vì thế, cậu xụ mặt xuống, phê bình Đường Mẫn: "Nói cái gì đấy, dám diss tuổi của Tiểu Chu nhà chúng tôi! Người ta cũng chỉ lớn hơn cậu bảy tám tuổi thôi, cậu đừng có ỷ vào bối phận nhỏ là có thể giả vờ mình còn non nhé."
Đường Mẫn nói: "Tôi không non, anh đừng quên là ai đỡ được anh ở dưới ban công, nhảy vào trong lòng tôi lại gọi tên của cậu út, tôi không nói ra không có nghĩa là trái tim của tôi không biết đau......"
"Mì sợi cũng không nhét đầy được cái miệng của cháu sao." Cậu út lạnh lùng cát đứt vẻ tự oán tự ngải của cậu ta.
Đường Mẫn: "......"
Ông chủ làm lại một bát mì khác, Trình Dương cho thêm chút dấm, sùn sụt hút mì, sau đó ăn trứng tráng bao, ăn xong lòng trắng trứng, là lại không muốn ăn nữa.
Nhưng Chu Khuyết Đình nhìn cậu một cái.
Khựng lại một chút, cậu không tình nguyện gắp lòng đỏ trứng tròn xoe lên, từng miếng từng miếng ăn sạch.
Đường Mẫn cười lạnh: "Sao lần này cậu không ăn hộ anh ấy luôn đi?"
Trình Dương: "Tôi thấy cậu có vẻ rất muốn ăn đấy."
Đường Mẫn: "O*ẹ."
Trình Dương: "......"
Chu Khuyết Đình: "......"
Mặt trời dần lên cao, Đường Mẫn ngừng nghỉ được một lát, rồi lại bắt đầu nhìn đông ngó tây lên, cậu ta đang quan sát xem liệu có người theo dõi bọn họ hay không! Sau đó, cậu ta cắn cắn đầu đũa dùng một lần một lát, thấp giọng hỏi, nói: "Anh Dương, anh thật sự muốn tố cáo họ Tưởng sao? Vốn dĩ thế lực nhà anh ta cũng không nhỏ, bản thân anh ta cũng có năng lực, hơn nữa...... hơn nữa......"
Đường Mẫn "hơn nữa" nửa ngày, cũng nói không thêm được gì khác, Trình Dương thay cậu ta nói nốt: "Hơn nữa một đêm vợ chồng trăm ngày ân? Tôi làm như vậy là quá tuyệt tình?"
"Răng rắc." Chu Khuyết Đình bẻ gãy đôi đũa dùng một lần vừa sử dụng, xong ném vào thùng rác.
Đường Mẫn im tiếng.
Trình Dương cười như không cười nói: "Có phải cậu cảm thấy cái gì chúng tôi cũng đã làm hết rồi? Cô nam quả nam, ở chung một phòng, tôi còn có trinh tiết gì đáng nói......"
Dư quang Đường Mẫn nhìn thấy mặt của Chu Khuyết Đình càng ngày càng lạnh, hãi hùng khiếp vía vô cùng, rất muốn che lại miệng của anh Dương mình, làm cho anh ấy bớt nói vài câu.
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của nữ tính cắt ngang lời bàn luận cao kiến của Trình Dương.
Mọi người theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy ở phía đối diện hơi chếch sang một bên, có mấy người cả trai lẫn gái đang vây quanh một cô gái trẻ, một người đàn ông đầu trọc che lại miệng của cô gái, tay nâng dưới nách, kéo cô ấy lên phía trên xe minibus, một người đàn ông có săm hoa văn trên cánh tay khác thì xoay người lại nâng chân của cô gái lên, bị cô gái đang kinh hoảng thất thố, ra sức giãy giụa kia đạp cho vài cái, sắc mặt dần dần trở nên dữ tợn, trong miệng cũng bắt đầu hùng hùng hổ hổ nói những câu nói không sạch sẽ.
Người qua đường nghe thấy động tĩnh, chần chờ dừng chân lại, thì hai người phụ nữ một già một trẻ bắt đầu giải thích.
Bà già thì nói: "Con dâu của tôi, cãi nhau nhau với con trai tôi xong bỏ đứa bé còn đang tuổi uống sữa này lại, người trong nhà đều lo lắng......"
Người trẻ thì khóc: "Sau khi sinh em bé xong, chị dâu bị trầm cảm sau sinh, càng muốn ra ngoài giải sầu, đứa bé ở nhà khóc lóc gọi mẹ, đều khóc đến khàn cả tiếng."
Phần lớn người qua đường đều mang vẻ mặt hồ nghi nhưng vẫn tránh ra, phần nhỏ có người do dự lấy di động ra, không biết có nên báo cảnh sát hay không, riêng một số người quay đầu nhìn ngó chung quanh, như là muốn ra mặt làm gì nhưng lại không dám, muốn xem xem có người nào muốn làm như mình hay không.
Dù sao thì hai người đàn ông đang nâng cô gái kia quá có khí chất... giang hồ rồi.
Đường Mẫn xem đến mức trợn mắt há hốc mồm, trước công chúng, cả đám đông nhìn chăm chú, thế mà thực sự có người dám cướp người ngay trên đường phố sao? Người qua đường đứng xem xung quanh nhiều như vậy, thế mà thật sự không có nổi một người tiến lên giúo đỡ?
Cậu ta quay đầu, muốn nói "Còn có vương pháp hay không", lại thấy hai chỗ ngồi bên cạnh đều đã trống không, anh Dương của cậu ta, cậu út của cậu ta nữa, không biết từ khi nào đã đi ra khỏi quán mì nhỏ rồi.
Thực khách trong tiệm anh một câu tôi một câu, nói: "Chàng trai trẻ, nhìn nhìn xem đã, có lẽ người ta thật sự là vợ chồng."
"Gần đây hình như TV từng đưa tin không ít trường hợp tương tự, liệu mấy người này có phải là bọn buôn người không?"
"Bọn buôn người sẽ không dìu già dắt trẻ đi theo chứ, anh xem, chắc người phụ nữ trung niên kia là mẹ chồng, còn cô gái trẻ ở bên cạnh kia chính là cô em chồng."
Ặc, Đường Mẫn không còn gì để nói, chờ mấy người thảo luận xong, thì cô gái kia đã bị kéo đi mất rồi! Cậu ta không nghe tiếp nữa, đuổi theo Trình Dương và Chu Khuyết Đình, vừa định hỗ trợ, thì anh Dương cậu ta cũng đã kết thúc chiến đấu rồi.
Ngay cả cậu út cũng chưa giúp đỡ được gì.
Hai vị đại ca xã hội thân cao một mét tám trở lên, vẻ mặt dữ tợn, có ý đồ kéo cô gái đó kia, đã bị Trình Dương đánh một trận đau đớn, quỳ rạp trên mặt đất suýt nữa là không bò dậy nổi.
Cô gái trẻ kinh hồn chưa định, run rẩy bắt lấy cánh tay của Trình Dương, co mình ở sau lưng Trình Dương, gương mặt được trang điểm tinh xảo bị nước mắt làm nhoè: "Tôi không quen biết bọn họ...... Tôi không quen biết bọn họ......"
Hai người phụ nữ đang bẻ xả cùng những người qua đường khác ngạc nhiên quay đầu lại, cô gái trẻ nức nở trốn về phía sau Trình Dương.
Trình Dương liếc mắt nhìn khuyên tai cùng kiểu dáng của mấy người phụ nữ, lại nhìn nhìn áo sơ mi bông trên người của hai vị đại ca, trước ngực áo họ đều có một cái cúc áo rất độc đáo, nhìn qua phảng phất như là do được thiết kế như thế. Ánh mắt cậu đảo qua bốn phía xung quanh, khi chạm đến một cánh cửa sổ tối om, đôi mắt cậu nheo lại.
Sau đó, cậu nhéo nhéo nắm tay, nhìn về phía người phụ nữ trung niên chuẩn bị nói chuyện kia, lạnh lùng thốt: "Tôi không có quy củ không đánh phụ nữ."
Hai vị đại ca rên rỉ từ trên mặt đất bò dậy, liếc nhau, sau đó, thế nhưng nhìn về phía người phụ nữ trung niên, phảng phất như bà ta mới là người cầm đầu.
Sắc mặt của người phụ nữ trung niên ăn mặc trông quê mùa này trở nên âm u, bà ta không có biểu tình đánh giá Trình Dương một hồi lâu, mới nói: "Người trẻ tuổi bớt quản chuyện của nhà người khác lại."
Bà ta vừa nói xong, tay của hai vị đại ca đã đặt trên thắt lưng sau eo, trông tư thế như là định rút dao nhỏ.
Mặt Đường Mẫn đỏ lên, kích động nói: "Xã hội pháp chế, các người đang định làm gì đấy! Không sợ bị búa sắt của xã hội chủ nghĩa đập chết sao!"
Rất tốt, hiện học hiện dùng, Chu Khuyết Đình không khỏi nhìn cậu ta một cái.
Đường Mẫn kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Tùy ý cô gái đang khóc nức nở thút tha thút thít kia trốn đến phía sau, Trình Dương hơi hơi ngẩng đầu, không chút để ý nói: "Đều nghe thấy chưa? Tiểu Đường nhà chúng tôi nói, không sợ mấy người, cứ việc lên."
Đường Mẫn: "......" Tôi chưa nói thế.
Phụ nữ trung niên thấy đe dọa không có kết quả, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, người ở hai phía nhất thời thành thế giằng co, cuối cùng cũng có người qua đường ra tiếng đứng thành hàng: "Nghe thử xem cô gái kia nói như thế nào, bà nói là người một nhà thì là người một nhà chắc?"
"Đúng đó, giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu, có mang theo không! Lấy ra tới xem nào."
"Đúng vậy!"
Tiếng lên án công khai càng ngày càng nhiều, ánh mắt lạnh như băng của người phụ nữ trung niên lại dần dần hòa tan, cuối cùng, bà ta thế nhưng lại vui mừng cười cười.
Hai vị đại ca cũng đồng thời thu tay lại.
Sau đó bốn người cùng nhau đi về phíaTrình Dương, anh trai đầu trọc kia xoay xoay cánh tay về phía sau, hoạt động hoạt động khớp xương vai bị Trình Dương vặn bị thương kia, anh trai xăm cánh tay thì khập khiễng, phải dựa vào phụ nữ trung niên với cô gái trẻ bên cạnh đỡ đi mới bước đi được.
Chu Khuyết Đình đứng bên cạnh Trình Dương, vẫn không nhúc nhích, Đường Mẫn nghĩ nghĩ, cũng đi nhanh lên mấy bước, đi đến bên kia của anh Dương cậu ta.
Ỷ vào bên người có hai vị chiến thần đứng canh giữ, Đường Mẫn kiêu ngạo nói: "Mấy người còn định làm gì? Tôi đã báo cảnh sát, bọn buôn người ngu xuẩn, các người cho rằng pháp luật không thể chế tài các người sao?"
Bốn người nhìn ngó lẫn nhau, trên mặt thế nhưng hiện ra ý cười, hai vị đại ca vừa bị đánh kia gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Anh em, thật là xin lỗi."
Đường Mẫn: "......?"
Cậu ta mờ mịt quay đầu, theo bản năng nhìn về phía anh Dương mình, lại thấy mặt Trình Dương không có biểu tình gì, không hề có vẻ gì là kinh ngạc.
Lại nhìn về phía cậu út, cũng đồng dạng là biểu tình trầm ổn bình tĩnh như mọi chuyệnđềuở trong dự kiến.
V**, thì ra chỉ có mình ta là tên ngốc! Khoé miệng của Đường Mẫn giật giật, sau đó giận tím mặt, mới sáng tinh mơ đã bày trò trêu chọc người khác, thú vị lắm sao!
Người phụ nữ trung niên cười cười, quay đầu nói: "Ra đi."
Vừa dứt lời, từ nhà dân ở phố bên, bảy tám con người nhảy ra, khiêng máy quay phim, ầm microphone, cõng máy tính.
Ta p*ip, Đường Mẫn phản ứng lại, lại còn là chuyên môn diễn kịch!
Cậu ta lại quay đầu, thế là nhìn thấy cô gái trẻ vừa mới còn đầy mặt nước mắt, run bần bật, chật vật không chịu nổi kia, giờ đã buông lỏng cánh tay của Trình Dương ra, nhận lấy giấy ướt đồng sự đưa cho, xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi quá, chúng tôi đang làm tiết mục."
Tay Trình Dương cắm vào trong túi, không phản ứng cô ấy.
Mọi người xấu hổ đứng đờ tại chỗ, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, ai cũng không dám nói chuyện. Đặc biệt là hai vị đại ca bị đánh kia, hiện giờ trong lòng vẫn còn đang sợ hãi, cậu trai này nhìn qua thì thân hình mảnh khảnh, lại còn mi thanh mục tú, giống như kiểu người văn nhã, nhưng vừa đánh nhau một cái thì là chiêu chiêu trí mạng, lần này, bọn họ thật sự chịu không ít tai nạn lao động đấy!
Sau một lúc lâu im lặng, vẫn là Chu Khuyết Đình nể tình hỏi một câu: "Tiết mục của các anh là tiết mục gì?"
"《 Xem bạn làm như thế nào 》." Đạo diễn đuối lý, cười cười làm lành, muốn giải thích tôn chỉ của tiết mục, "Tiết mục này của chúng tôi chủ yếu là để thí nghiệm......"
"Thí nghiệm m* ông." Đây là lần đầu tiên Chu Khuyết Đình thấy Trình Dương nói lời thô tục thô lỗ như vậy.
Nói xong, Trình Dương còn giơ một cái ngón giữa, sau đó quay đầu đi luôn.
Chu Khuyết Đình nhìn sắc mặt xanh trắng không chừng của đạo diễn một cái, xoay người đuổi kịp. Tiểu Đường lại học theo, cũng giơ một ngón giữa, rồi mới nghênh ngang bỏ đi.
Ở sau lưng bọn họ, đạo diễn có hơi chột dạ nhưng vẫn lẩm bẩm nói thầm: "Chúng tôi đều quay được hết rồi......"
Rất nhanh thôi Chu Khuyết Đình đã đuổi kịp Trình Dương, hai người lang thang không có mục tiêu đi một lúc, đi tới một phố đi bộ náo nhiệt, hai bên đường phố chật ních, đầy các quán ven đường.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, mèo hoang ngồi xổm ven đường, xếp thành một hàng cùng phơi nắng. Trình Dương ngửa đầu nhìn nhìn, giơ tay che lại ánh sáng.
Chu Khuyết Đình mua một cái mũ lưỡi trai ở quán ven đường, chụp lên đầu cậu.
Trình Dương ngại xấu, trả lại chỗ cũ, tự mình chậm rãi chọn.
Chu Khuyết Đình đứng ở bên cạnh cậu, nhìn gian hàng bày đầy các kiểu hàng hoá, hỏi: "Ngay từ đầu cậu đã nhìn ra là họ đang làm tiết mục rồi?"
"Đúng vậy, kỹ thuật diễn vụng về như vậy, tôi là ai cơ chứ." Trình Dương lười biếng đáp, nhặt lên một cái mũ màu đen, trên trán thêu một cái móc như logo của Nike, trở tay úp lên trên đầu, "*Chơi Liêu Trai trước mặt hồ ly ngàn năm, không phải quá buồn cười hay sao?"
Nói xong, cậu quay đầu sang cười với Chu Khuyết Đình: "Tôi chính là muốn nổi tiếng, vừa nãy có phải tôi rất tuấn tú hay không, tôi ăn ảnh chứ?"
"Không phải thế."
Trình Dương sửng sốt một chút, mặt mày giấu bên dưới vành nón, có thêm mấy phần âm u nặng nề.
Chu Khuyết Đình tiếp tục nói: "Không phải là cậu muốn nổi tiếng, cậu là sợ chẳng may thật sự có chuyện gì, chẳng may mà cô gái kia thật sự có nguy hiểm, nếu không đi cứu cô ấy, cả đời cô ấy sẽ bị phá huỷ như thế."
"Vì cái 'chẳng may' này, cho dù có nhìn ra kỹ thuật diễn vụng về của bọn họ, có đến 99% xác suất là đang giả vờ lừa cậu, nhưng thà rằng bị lừa, cậu cũng không muốn đánh cuộc khả năng 1% kia."
"Đây mới là ý nghĩ chân chính của cậu, nhưng thậm chí là chính mình, cậu cũng muốn lừa."
Đoạn lời nói này của Chu Khuyết Đình rõ ràng là đang khen cậu, nhưng sắc mặt của Trình Dương lại thay đổi, giơ tay ép vành nón xuống, cậu lạnh lùng vứt ra ba chữ: "Anh đ*nh r*m."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Chu: Dương Dương là người dịu dàng nhất thiện lương nhất....... trên thế giới này. (lược bỏ bớt mười nghìm từ hình dung tốt đẹp)
Tiểu Trình khiêng lên cây đao 40 mét: Bố m** rõ ràng là ác nhân!
*Chú thích:
Chơi Liêu Trai trước mặt hồ ly ngàn năm: Múa rìu qua mắt thợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT