Lớn lên ở cô nhi viện, không có đứa trẻ nào là không biết đánh nhau.
Vì diện mạo xuất chúng, nên Trình Dương càng phải đánh nhau nhiều hơn, các trận đánh cũng càng thảm thiết hơn.
Trong một khoảng thời gian rất dài, trên người Trình Dương vẫn luôn có các loại vết thương, nếu không phải vì có một gương mặt đẹp, rồi được *tinh thám khai quật, xuất đạo làm ngôi sao, thì khả năng, ở đời trước, nói không chừng cậu đã bị đánh lén một gậy trong một lần đánh nhau nào đó, xong đột tử tại trận rồi.
*tinh thám: công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ.
xuất đạo: chỉ lần đầu tiên ra mắt của nghệ sĩ, thường dùng cho ca sĩ.
Những việc này không cần thiết nói với người khác, đầu tiên, cậu không cần mượn chuyện này tranh thủ sự đồng tình của người khác, thứ hai, giả heo ăn thịt hổ vẫn luôn là một cách sinh tồn không tệ.
Kỳ thật, lúc này cậu cũng có thể không ra tay, chỉ cần theo khuôn phép cũ đi theo Chu Khuyết Đình, giao nộp chứng cứ sưu tập được cho cảnh sát, để cho cảnh sát thực thi lệnh bắt người là được, với cậu mà nói, đấy mới là phương án giải quyết hoàn mỹ nhất.
Nhưng không biết làm sao, sau khi nhận thấy chén nước kia không thích hợp, thì ngọn lửa Trình Dương đã nghẹn ở trong lòng lâu thật lâu bỗng nhiên không thể nhịn được nữa.
M* n*, đám đàn ông chết tiệt kia cả ngày ngoại trừ biết bắt nạt kẻ yếu ra thì còn biết làm cái b** gì?
Học sinh trung học, sinh viên nam nghèo khó, sinh viên nữ xinh đẹp…… F***! Cuộc đời của họ vốn là sáng sủa rực rỡ, lại sống sờ sờ bị đám khốn nạn này huỷ hoại.
Nếu những tên đàn ông này cho rằng chính mình có địa vị cường thế, rồi nhất định muốn sử dụng chút xíu sức mạnh đáng thương lại dơ bẩn của họ như vậy, vậy thì cậu hoàn toàn không ngại làm đám con rệp ghê tởm này nếm thử tư vị khi đá đến ván sắt.
Đường Mẫn bội phục Trình Dương bội phục đến sắp chết rồi!
Một người gầy gò mảnh khảnh như vậy, thế nhưng lại có thể bộc phát ra sức lực mạnh mẽ đến vậy!
Khi mấy người họ giao nộp Diệp Phong Dự cho cảnh sát thì tên khốn này còn định chạy trốn, kết quả, gã trực tiếp bị Trình Dương trở tay một cái, quăng ngã qua vai luôn.
Hình ảnh thanh niên trắng trẻo mảnh khảnh lại sạch sẽ lưu loát ném bay một người đàn ông trưởng thành có thể trạng cao lớn kia, thật sự khá là khiến người xem phải chấn động.
Đường Mẫn lúc ấy đã bị choáng váng trước vẻ đẹp trai ấy.
Cuối cùng thì cậu nhóc cũng không gọi thẳng cả tên cả họ của Trình Dương nữa mà ngược lại, bắt đầu cung cung kính kính gọi Trình Dương là “anh Dương”, còn ân cần bưng trà rót nước, chỉ kém tự tiến cử đi làm đàn em cho Trình Dương.
Anh Dương đẹp trai nhất! Từ hôm nay trở đi, cậu ta chính là fans số một của anh Dương!
Diệp Phong Dự mặt mũi bầm dập, dưới ánh nhìn chăm chú của Trình Dương, run bần bật đi vào phòng thẩm vấn.
Diệp Phong Dự còn nhu nhược hơn so với trong tưởng tượng của Trình Dương, cảnh sát mới chỉ ném chứng cứ lên trên mặt gã, mà gã đã suýt chút nữa là tè ra quần ngay tại chỗ rồi.
Chén nước Trình Dương cung cấp, cộng thêm những tài liệu mà Chu Khuyết Đình copy vào USB kia, là đã đủ để Diệp Phong Dự ít nhất chịu phán quyết bỏ tù vô thời hạn.
Mấy năm làm giáo viên tâm lý này, gã ta lấy danh nghĩa trị liệu để thôi miên, sau đó đánh thuốc mê và hãm hiếp nhiều sinh viên nữ, thậm chí, gã còn kỹ càng tỉ mỉ quay lại video.
Đường Mẫn nghe thế, trực tiếp nổ: “Anh Dương, anh xuống tay vẫn quá nhẹ, vừa nãy nên đá vỡ *** của hắn ta mới đúng!”
Trình Dương gật gật đầu: “Lần sau chú ý.”
Chu Khuyết Đình nói: “Loại chuyện đó có thể giao cho tôi, đừng để chân cậu bị bẩn.”
Trình Dương ngó ngó đồng chí cảnh sát đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh có quen biết ai trong nhà tù không?”
Chu Khuyết Đình hiểu ngay: ‘Phạm nhân mê gian ở trong tù thuộc về tầng dưới chót, tôi sẽ tìm người ‘ chăm sóc ’ thêm cho gã.”
Diệp Phong Dự đột nhiên rùng mình một cái, không hiểu sao cảm thấy tim đập hơi nhanh, nhìn ánh mắt sắc bén lạnh băng của cảnh sát, vội vàng tăng nhanh ngữ tốc.
“Tôi thẳng thắn, tôi xin khai, tôi, tôi muốn xin khoan hồng!” Diệp Phong Dự run run rẩy rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán, khai tất, khai rõ ràng những vụ án mình phạm phải liền một mạch. Vụ án đánh thuốc mê rồi hãm hiếp có chứng cứ hoàn chỉnh, nên phán như thế nào là phán như thế đó, điểm khó ở đây chính là, còn có hai vụ khác, tình tiết vụ án phức tạp, còn lôi ra một vị nhân vật tai to mặt lớn.
Hai vụ án này đều có liên quan đến đầu đề nghiên cứu của Diệp Phong Dự.
Vụ thứ nhất, là vụ án về Trương Ninh.
Linh cảm của Diệp Phong Dự phát ra từ một cuộc thí nghiệm tâm lý học diễn ra vào những năm ba mươi của thế kỷ XX ——
《 Nghiên cứu Quái vật 1939》.
【 Từ cô nhi viện chọn lựa mươi mấy đứa bé có hình thức ngôn ngữ bình thường, chia bọn họ thành hai tổ, trong đó, một tổ sẽ bị người khác nói là bị cà lăm, trong khi tổ còn lại thì không. Kết quả, trong tổ bị bảo là bị cà lăm kia, có hai đứa trẻ vĩnh viễn mất đi khả năng nói chuyện lưu loát. Loại thương tổn này là không thể đảo ngược, bọn họ biến thành người thật sự bị nói lắp. 】
Đây là [Nghiên cứu Quái vật], thông qua sự ảnh hưởng của cảm xúc, và cách nói chuyện kiểu lừa gạt xung quanh, để ảnh hưởng, thậm chí thay đổi hình thức hành động, hành vi bình thường của một người, làm cho người đó biến thành một “Quái vật”.
Diệp Phong Dự cảm thấy rất thú vị, cho nên gã đã chọn lựa một vài sinh viên, để tiến hành thí nghiệm một lần.
Một lần này là thí nghiệm biến người bình thường thành người có chứng bệnh cuồng táo, dễ nổi nóng.
Kết quả, gã vậy mà lại thành công, Trương Ninh thật sự điên rồi.
Nói đến lần thí nghiệm này, trong lòng Diệp Phong Dự còn thấy rất đắc ý, cảm thấy chính mình rất có tinh thần thực tiễn, nhưng ở mặt ngoài, gã ta không dám biểu hiện ra, chỉ dám liên tục tỏ vẻ sám hối, nói là khi phát hiện ra trạng thái tinh thần của Trương Ninh có dị thường thì đã muộn rồi, rằng gã ta chỉ là định, hơi hơi, thử thí nghiệm khả năng chịu đựng của tâm lý sinh viên ngày nay một chút, cũng không dự đoán được là sẽ khiến cho Trương Ninh chịu ảnh hưởng khắc sâu như vậy.
Người phụ trách vụ án này là một ông cảnh sát già, họ Uông, đã gặp qua nhiều nghi phạm, liếc mắt một cái là nhìn ra tất cả những thứ gọi là ‘áy náy’, ‘hối hận’ của tên súc sinh này đều là giả vờ giả vịt, chỉ là để được khoan hồng, để được giảm hình phạt mà thôi.
Lão Uông không lộ vẻ gì, chỉ không ngừng đổ nước cho Diệp Phong Dự, lại để mọi người cắt lượt, thay phiên nhau đi xuống thẩm vấn gã. Diệp Phong Dự đầu tiên là muốn đi WC mà không được đi, nghẹn đến mức mất khống chế, tiếp theo đó là bị liên tục thẩm vấn trong ba mươi sáu tiếng đồng hồ, có buồn ngủ đến mấy cũng sẽ bị lạnh lùng đánh thức.
Gã cảm thấy nhịp tim của mình rõ ràng trở nên không đồng đều, huyệt Thái Dương cũng co giật co giật, sợ chính mình chết đột ngột, về vụ án thứ hai, gã ta khai càng nhanh hơn.
Vụ án này chính là vụ án Thường Thường rơi lầu.
Sau khi Diệp Phong Dự thành công phục chế được《 Nghiên cứu Quái vật 》, hứng thú của gã đối với tâm lý học càng nồng hậu hơn. Gã chọn chọn lựa lựa, lại nhìn trúng một cái.
Là《 Thí nghiệm nhà tù Stanford 》nổi tiếng thế giới.
【 Đây là thí nghiệm tâm lý học gây ra nhiều tranh cãi nhất vào Thế kỷ Hai mươi, một nhóm sinh viên đại học bị chỉ định tiến vào một nhà tù mô phỏng, sắm vai “Tù nhân” và “Quản ngục”, không được bao lâu, là “Quản ngục” đã sử dụng thủ đoạn bạo lực với “Tù nhân”, thậm chí bắt đầu ngược đãi “Tù nhân”. 】
Diệp Phong Dự không có năng lực khống chế nhiều sinh viên đại học lớn tuổi như vậy, vậy nên gã nghĩ tới học sinh trung học. Chia học sinh trung học làm hai tổ, gã nói cho bọn họ rằng chính mình đang tìm kiếm nguyên nhân chính gây ra bạo lực học đường, hiện giờ, gã yêu cầu bọn họ sắm vai “Bên bạo lực” và “Bên chịu bạo lực”, sau đó tiến hành một ít thí nghiệm nho nhỏ.
Một đám học sinh vốn được người trong nhà bảo vệ rất khá, đối với giáo viên lại có tính vâng lời một cách đương nhiên, đã bị Diệp Phong Dự chỉ dẫn, tiến hành sắm vai trong hơn hai tháng.
Mới đầu, “Bên bạo lực” chỉ ở phòng học mô phỏng mới dám bắt nạt “Bên chịu bạo lực”, hơn nữa chỉ giới hạn trong những hành vi ở mức độ như đột nhiên đẩy bạn học va vào tường, hoặc giấu sách của bạn học đi, hay đặt biệt danh khó nghe cho bạn học, v.v.
Nhưng dưới sự dẫn dắt “Các em làm như vậy chưa đủ tính chân thật, căn bản không giống bạo lực học đường……” của Diệp Phong Dự, “Bên bạo lực” dần dần buông lỏng lá gan, hành vi bạo lực cũng càng ngày càng quá mức, ví dụ như nhỏ mực vào nước uống của “Bên chịu bạo lực”, hay ép “Bên chịu bạo lực” quỳ xuống dập đầu, lột quần áo của “Bên chịu bạo lực”, lấy chổi lau nhà đã sử dụng lau mặt cho “Bên chịu bạo lực”, v.v.
Đúng như mong muốn của Diệp Phong Dự, “Bạo lực học đường” càng ngày càng nghiêm trọng, từ “Phòng học mô phỏng” kéo dài đến vườn trường trong hiện thực, nhóm học sinh bị phân đến “Bên chịu bạo lực” vốn đang bình bình an an, giờ đây gặp phải địa ngục chân chính.
Tận đến khi Thường Thường rơi lầu, Diệp Phong Dự mới vội vàng thu tay lại.
Diệp Phong Dự nói: “Lúc ấy tôi rất sợ hãi, sợ cảnh sát điều tra đến mình, nhưng người đầu tư nói cho tôi biết, không có việc gì, ông ta sẽ giúp tôi bãi bình tất cả.”
“Còn có người đầu tư cho anh?”
“Tôi đây cũng là đang làm nghiên cứu khoa học, nhân tính bổn ác, trong lòng mỗi người đều có một con quái thú, chẳng qua, khác nhau ở chỗ người đó có thả nó ra hay không thôi…… Không, không, đông chí cảnh sát, tôi chỉ đang nói hươu nói vượn thôi, đầu óc tôi hỏng rồi, tôi có tội, tôi không nên dùng người sống tiến hành thí nghiệm…… Nhưng tôi cũng không biết sự tình sẽ diễn biến thành như vậy, tôi không phải chủ quan cố ý muốn phạm tội, chuyện thành ra như vậy cũng không thể hoàn toàn trách tôi a đồng chí cảnh sát.”
Ban đầu, Diệp Phong Dự còn muốn khoe khoang mớ tri thức tâm lý học nửa vời kia của gã một chút, nhưng vừa thấy sắc mặt của cảnh sát càng ngày càng âm trầm, gã lập tức sửa miệng.
Một người cảnh sát trẻ tuổi thẩm vấn cùng Lão Uông nghe vậy, trong mắt như toát ra lửa, hận không thể tắt camera, đứng lên bóp chết tên s.ú.c s.i.n.h này.
Lão Uông giữ anh ta lại, hỏi: “Người đầu tư cho anh là ai?”
“Chủ tịch của Tập đoàn Đức Tái, Lâm Khí Chi.”
Đây là một cái tên khiến cho Trình Dương và Chu Khuyết Đình không có chút kinh ngạc nào.
Cũng là một cái tên làm cho vẻ mặt của các đồng chí cảnh sát trở nên càng ngưng trọng thêm.
Trước màn hình máy quay, các cảnh sát nhỏ giọng giao lưu, Chu Khuyết Đình và Trình Dương liếc nhau, trong lòng cũng suy nghĩ, thật sự có thể đơn giản như vậy bắt được Lâm Khí Chi về quy án sao?
Chân tướng vụ án trồi lên mặt nước, nhưng nhìn qua lại giống như là một đóa hoa giả được thiết kế tỉ mỉ vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật một cách mãnh liệt.
Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, khi còn học đại học, Diệp Phong Dự giống như một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, sau khi tốt nghiệp, gã không tìm được công việc, cuối cùng, chỉ có thể dựa vào quan hệ của người thân, xin vào trường học làm giáo viên tâm lý
Tên này cho rằng từ đây có thể ăn no chờ chết, kê cao gối mà ngủ, ai ngờ bộ bắt đầu cải cách chế độ giáo dục đại học, cho dù là giáo viên tâm lý cũng cần thiết nghiên cứu ra thành quả học thuật. Gã ta nào biết cái gì là nghiên cứu học thuật, lung tung tra xét chút tài liệu ở trên mạng xong, cứ thế là ngông nghênh bắt tay vào làm. Nhưng mà những cái gọi là thí nghiệm của gã, tất cả, đều là rác rưởi, làm sao viết ra luận văn được, cuối cùng, gã phải trực tiếp dùng tiền của người đầu tư đi mua mấy bài luận *toàn nước, để ứng phó cho qua chuyện.
*toàn nước: chỉ được cái hình thức, nội dung không có giá trị.
*Chú ý:
tinh thám: công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ.
xuất đạo: chỉ lần đầu tiên ra mắt của nghệ sĩ, thường dùng cho ca sĩ.
toàn nước: chỉ được cái hình thức, nội dung không có giá trị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT