Vệ Tây Lẫm V: Cho ta một điểm tựa, là ta có thể cạy mi lên.

Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, nên ai nấy đều mệt hết sức, áp lực cũng hơi lớn. Do vậy, buổi tối, Vệ Tây Lẫm không quay tiếp nữa, mà để mọi người nghỉ ngơi sớm, tám giờ sáng ngày mai lại bắt đầu làm việc. Hắn cũng quay về chỗ mình ở.

"Cậu Vệ, cậu về rồi." Chú Trịnh chủ nhà cười ha hả nghênh đón hắn, "Bạn cậu cho người mang tới không ít kem ly, caramen với sô cô la, cậu muốn ăn gì không? Để tôi đi lấy cho cậu."

Vệ Tây Lẫm nhìn thấy đứa cháu Tiểu Thạch Đầu nhà chủ nhà đang vừa xem hoạt hình, vừa hớn hở ăn kem ly.

Chú Trịnh vội giải thích, "Bạn cậu nói Tiểu Thạch Đầu cũng có thể ăn một chút..."

Vệ Tây Lẫm đoán Cố Duyên Tranh gửi kem vì hai lý do, một mặt để hắn giải nhiệt, mặt khác là để chủ nhà phóng khoáng hơn với hắn khi nhìn vào chồng kem ly này. Nam nhân ấy chăm chút như thế làm nỗi nhớ nhung của Vệ Tây Lẫm chợt trào lên như thủy triều.

Hắn cười ôn hòa với chú Trịnh, "Chú à, chú đừng căng thẳng. Một mình cháu cũng không ăn hết nhiều vậy được, chú cứ để Tiểu Thạch Đầu ăn đi. Cháu đi tắm trước, lát nữa cháu sẽ ăn sau."

"Ừ, được." Nụ cười của chú Trịnh càng chân thành hơn. Tuy nói Vệ Tây Lẫm bỏ tiền ra để ở nhà ông, nhưng nếu hắn là người dễ ở thì ông vẫn thích hơn nhiều.

Vệ Tây Lẫm tắm nước nóng thoải mái xong thì mặc quần áo ngủ rộng thùng thình dễ chịu, mở tủ lạnh lấy một ly kem, rồi về phòng mở laptop, gọi video cho Cố Duyên Tranh.

Vì vậy, Cố Duyên Tranh nhìn thấy dáng vẻ mê người của đứa nhỏcó khí chất ưu nhã với mái tóc ướt và gương mặt bị nước nóng hun đến ửng đỏ đang ngồi trước máy tính một tay chống cằm, một tay cầm ly kem liếm ăn.

"A Cố, ăn tối chưa?" Vệ Tây Lẫm huơ tay nhìn vào máy tính.

Cố Duyên Tranh nheo mắt, ngón tay thon dài mơn trớn môi đứa nhỏ, y ước mình có thể biến thành chỗ kem trên môi hắn, được đầu lưỡi hắn liếm qua, thế nên y trầm giọng, "Ăn rồi. Nhưng giờ, tôi muốn ăn em."

Vệ Tây Lẫm cho y một nụ hôn gió, rồi vô cùng thản nhiên nói rằng: "Về cho anh ăn."

Hầu kết nơi cổ Cố Duyên Tranh khẽ lăn, y sáng suốt đổi đề tài, "Tối ăn gì?" Y không cho phép cậu trai này ăn thức ăn nguội lạnh không dinh dưỡng, nên không hỏi hắn ăn chưa, mà hỏi hắn đã ăn gì.

"Đậu hủ Đông Pha, bún thịt với đậu da Tam Tiên." Vệ Tây Lẫm nhớ đến món đậu da Tam Tiên đó, bèn liếm môi, "Không ngờ tay nghề của đầu bép trong quán cơm của trấn nhỏ này lại điệu nghệ như vậy. Đậu da Tam Tiên đó ngon lắm luôn, hình như là đặc sản địa phương thì phải."

"Biết làm thế nào không?" Cố Duyên Tranh nghĩ nếu như y biết cách làm, thì sau này có thể làm cho hắn ăn bất cứ lúc nào.

Vệ Tây Lẫm lắc đầu, ăn tiếp một miếng kem, "Dùng đậu làm da bọc nhân, em có thể nếm ra trong nhân có cái gì, nhưng da đậu hơi mỏng, không biết phải làm sao."

"Nếu thích thì mai bảo họ đưa nữa." Cố Duyên Tranh lại hỏi hôm nay quay có thuận lợi không.

Vệ Tây Lẫm lười biếng thở dài, oán giận nói: "Anh nghĩ nó sẽ thế nào? Một đống người không có kinh nghiệm, gần như em phải bắt tay dạy từng người." Nhớ tới một chuyện lý thú xảy ra hôm nay, hắn lại không nhịn được bật cười, "Em không ngờ thầy chủ nhiệm lại là người biểu hiện kém nhất trong sáu giáo viên luôn. Hôm nay, có một cảnh là ông ấy phải bước từng bước đên gần đám người bị chọn trúng. Em muốn mỗi bước chân phải cực kỳ nguy hiểm, kiểu như mang khí thế kinh khủng có thể đạp vào lòng người ấy, thế nên em bảo ông ấy đi chậm. Không ngờ ông ấy cứ vung tay vung chân về cùng một phía hoài, quay mãi vẫn thế, làm một đám người cười sắp rách miệng luôn!"

Cố Duyên Tranh nhếch môi, ánh mắt dừng trên cổ áo hơi mở của đứa nhỏ, để rồi miệng khô lưỡi khô, phải cầm ly trà lên nhấp một ngụm lớn mà tầm mắt vẫn dán chặt ở đó, không tài nào rời đi được.

Vệ Tây Lẫm không chú ý đến sự khác thường của y, chỉ ăn đến miếng kem cuối cùng, rồi cầm khăn chậm rãi lau môi, tiếp tục nói: "May mà em đủ sáng suốt, chuẩn bị kịch bản phân cảnh trước, tiết kiệm công đoạn cắt nối biên tập. Bây giờ tiến độ hơi chậm, nhưng cũng không cần quá gấp."

"Tôi gấp." Cố Duyên Tranh cắt lời hắn.

Vệ Tây Lẫm cười tủm tỉm sờ mặt mình, thấp giọng nói: "Em sẽ cố nhanh. Chỉ cần có thời gian rảnh, em sẽ gọi video cho anh."

Sáng sớm hôm nay phải ngồi xe, thêm một buổi chiều bận tối mặt tối mũi, nên giờ hắn hơi oải, không nhịn được mà ngáp ngắn ngáp dài.

Cố Duyên Tranh bảo ngay: "Ngủ sớm đi, có gì thì mai hãy nói."

"Vậy cũng được." Vệ Tây Lẫm lại ngáp thêm một lần, "Vậy em đi ngủ nhé, anh cũng nghỉ sớm đi."

"Ừm." Cố Duyên Tranh nhắc nhở, "Sấy khô tóc rồi hãy ngủ."

"Biết mà, ngủ ngon nha."

"Ngủ ngon, bảo bối."

Trò chuyện với người yêu một hồi, phiền muộn trong lòng Vệ Tây Lẫm hoàn toàn tiêu tán. Hắn sấy tóc rồi vùi mình xuống đệm giường mềm mại, chỉ chốc lát sau là chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, các diễn viên biểu hiện tốt hơn ngày thứ nhất nhiều, mặc dù vẫn còn NG rất nhiều, nhưng thời gian tiến vào trạng thái đã nhanh hơn hôm trước.

Mỗi ngày, Vệ Tây Lẫm đều đăng một tấm ảnh của đoàn phim lên weibo. Hắn chuyên chọn những người có chỉ số nhan sắc cao, có khi là chính hắn, có lúc là Vương Phi Vũ, Lý Văn Cữu, Hương Tiểu Ngải, hay thầy giáo số học điển trai, tuyên truyền phim theo một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Tấm ảnh Vệ Tây Lẫm mặc đồ rằn ri, cầm một chủy thủ có máu, dựa vào thân cây tùng ngửa mặt lên trông trời vừa được đăng lên mạng đã khiến đám fans hâm mộ thét chói tai.

Trợn mắt: Một like. Tôi chấp nhận sự thật mình chỉ đẹp trai thứ hai.

Tui yêu Vệ Tây Lẫm: Đẹp trai làm người ta phát ngây người! Đẹp nhất là gò má! Đã liếm hình hai mươi bốn lần! ! ! ! !

Tui là quản lý net: Không hổ là nam thần, ngàn like! Mong chờ phim của nam thần.

540 là của tui: A a a... Thật là đẹp trai! Đăng thêm mấy tấm để tui like tiếp nào!

Người qua đường: Hãy cho những đồng bào nam được sống đi! Bạn gái tôi thấy hình của cậu đã lập tức chuyển từ người qua đường thành fan rồi!

La Chân Chân: Tại sao tôi không thuộc lớp của Vệ Tây Lẫm chứ.

Từ từ: Đến cả La nữ thần cũng bị chinh phục rồi.

...

Nhờ kịch bản phân cảnh, nửa tháng sau, cuối cùng bộ phim đã quay xong. Gần như tất cả mọi người, bao gồm cả Vệ Tây Lẫm đều gầy đi một vòng, nhưng tinh thần ai cũng sảng khoái hơn. Hành trình lần này để lại cho họ rất nhiều thứ, trải nghiệm hôm nay sẽ trở thành ký ức khó mà quên được trong lòng họ.

Vệ Tây Lẫm dẫn mọi người đến Giá Thần Nông chơi một ngày, chụp được không ít hình. Sáng sớm hôm sau, cả đoàn ngồi xe lửa về Đế Kinh, còn phải quay thêm vài cảnh trong thành phố nữa.

Vệ Tây Lẫm chỉ cần nghĩ tới việc đây là bộ phim đầu tay của mình, là lại muốn chia sẻ niềm vui với Cố Duyên Tranh, thế nên hắn kéo y vào sắm hẳn một vai, chẳng qua là không lộ mặt, chỉ lộ mỗi bóng lưng đẹp trai hoàn chỉnh mà thôi. Ở đầu phim, y đưa Đường Duệ Trạch (Vệ Tây Lẫm đóng) đến bãi đậu xe buýt du lịch. Còn quan hệ của y và Đường Duệ Trạch thì, khụ, để người ta tự mò. Vệ Tây Lẫm cố ý quay rất mập mờ.

Sau khi quay hết những cảnh trong thành phố, bộ phim mới tính là quay xong. Vệ Tây Lẫm nhờ 002 biên tập lại chút, để hình ảnh phim trông nét hơn. Vì bộ phim này thuộc thể loại kinh dị, nên mở đầu phim là nhạc thuần âm, cuối phim là chính ca khúc Vệ Tây Lẫm tự sáng tác.

Chờ hoàn thành toàn bộ công việc hậu kỳ, Vệ Tây Lẫm mang phim đi tổng duyệt.

Cố Duyên Tranh đã âm thầm đi thăm hỏi người bên tổng cục giải trí, thế nên chỉ vẻn vẹn một ngày, bộ phim thông qua kiểm duyệt, được gán R17 -- Người dưới 17 tuổi phải có cha mẹ hoặc người trưởng thành cùng xem.

"Tây Lẫm, cậu nói thật cho tôi biết, cậu..." Mập Mạp chỉ vào đỉnh đầu hắn, "Có phải có người ở trên không? Kiểm duyệt phim điện ảnh ít nhất cũng phải năm ngày, nhưng bộ phim của chúng ta chỉ một ngày đã thông qua kiểm duyệt."

Vệ Tây Lẫm hơi sửng sốt, "Là thật ư?"

Mập Mạp gật đầu thật mạnh, nhìn gương mặt mờ mịt của hắn, lại càng thấy nghi ngờ hơn.

Vệ Tây Lẫm lập tức nghĩ tới Cố Duyên Tranh. Cố Duyên Tranh hiểu hắn, hẳn sẽ không sử dụng quan hệ bên mẹ, mà sẽ nhờ bạn bè giúp đỡ.

Tối đến, về nhà, hắn hỏi Cố Duyên Tranh, "A Cố, bộ phim thông qua kiểm duyệt nhanh như vậy có phải vì anh nhờ bạn giúp không?"

"Ừm..." Cố Duyên Tranh đáp một tiếng mập mờ, rồi gắp thức ăn cho hắn, "Mau ăn đi."

Vệ Tây Lẫm không suy nghĩ nhiều, "Nếu như tiện, thì chúng ta mời anh ấy ăn bữa cơm đi. Anh ấy mang ơn lớn với em mà."

Cố Duyên Tranh không biến sắc, "Không cần đâu, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay. Đúng rồi, bảo bối này, tối mai đừng làm gì vào nhé, chúng ta chính thức mời Ngô Ưu với Đỗ Minh Thành ăn bữa cơm."

"Được." Lực chú ý Vệ Tây Lẫm bị câu nói của y dời đi, "Ăn ở nhà hay ăn ở ngoài?"

Cố Duyên Tranh nói: "Ăn ở nhà. Họ không thích ăn ở ngoài, trừ lúc nói chuyện công."

Vệ Tây Lẫm đút một viên thịt ngó sen vào miệng y, "Vậy mai, em đón anh tan làm, rồi cùng đi mua thức ăn." Còn những ba ngày mới đến concert, nên mấy ngày nay hắn còn nhàn rỗi. Việc tuyên truyền phim cũng không cần hắn tốn nhiều sức. Thời gian bộ phim công chiếu theo dự định là vào ngày 15 tháng 7. Họ còn hơn mười ngày để tuyên truyền. Bởi vì diễn viên đóng phim không có danh tiếng gì, nên hắn không cần đưa họ chạy khắp nơi quảng bá, mà chỉ cần Mập Mạp trực tiếp bỏ tiền ra, sử dụng ti vi, báo đài, internet, tạp chí, poster và các phương tiện truyền thông khác để quảng cáo ở các quận huyện. 200 vạn dự trù còn dư lại một ít, cộng thêm 2000 vạn tiền đầu tư nữa là đủ cho họ quảng bá.

Xế chiều hôm sau, Vệ Tây Lẫm ngủ trưa một giấc đến tận bốn giờ. Phóng viên và fans hâm mộ đều biết chiếc Nanny (còn gọi là xe bảo mẫu :D) của hắn rồi, nên hắn lái xe của Cố Duyên Tranh đến công ty bất động sản Vĩnh Hằng, chẳng mang theo cả Từ Lôi lẫn Từ Chấn.

Đến lúc còn mười mấy phút nữa là đến giờ tan làm, hắn gọi cho Cố Duyên Tranh, rồi đợi ở lầu dưới.

Nhân viên của công ty bất động sản Vĩnh Hằng đều vô cùng hiếm khi nhìn thấy sếp tổng của họ về sớm.

Trước kia, Vệ Tây Lẫm đã tới công ty của Cố Duyên Tranh mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới đón y tan làm. Khóe miệng Cố Duyên Tranh treo một nụ cười tựa như gió xuân ấm áp. Các nhân viên thấy vậy thì lạ lẫm, rối rít suy đoán xem có phải sếp tổng đang yêu đương gì không, thế là nhòm hết ra ngoài cửa sổ, kết quả chỉ nhìn thấy sếp chui vào xe, ngồi ghế phụ lái, chứ chẳng nom rõ được người ngồi ghế tài xế như nào.

"Chúng ta đi mua ít nguyên liệu nhé?" Vệ Tây Lẫm vừa lái vừa hỏi.

Cố Duyên Tranh hỏi: "Em muốn ăn món gì?"

Vệ Tây Lẫm thuận miệng nói món mình muốn ra, "Em muốn ăn ngó sen. Hôm nay, lúc lướt mạng, em vô tình thấy một list thức ăn ngon, nhìn người ta làm ngó sen trông hấp dẫn hết sức."

Cố Duyên Tranh cười khẽ, nắm bàn tay đang ở trên tay lái của hắn, rồi buông ra, "Vậy thì làm ngó sen."

Vệ Tây Lẫm nhìn thẳng phía trước, đồng thời cất giọng mềm mại mà ấm áp, "Hôn một cái."

Lòng Cố Duyên Tranh thoáng chốc nhẹ bẫng tựa như mây, y đặt một nụ hôn lên gương mặt trắng nõn của đứa nhỏ. Nếu như không phải đứa nhỏ này đang lái xe thì y chắc chắn sẽ hôn môi hắn.

********

Vote nào vote nào! Đừng quên bấm vào ngôi sao mỗi khi đọc xong chương truyện nhé ☆☆☆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play