Trợn mắt: Đột nhiên tôi phát hiện đôi mắt của anh thật đẹp.
Vệ Tây Lẫm V: Ơ? Vì sao?
Trợn mắt: Bởi vì bên trong có tôi!
Vệ Tây Lẫm V:...... (khi nào mới có thể thay đổi tật xấu tự luyến này đây)
Từ Lôi trầm ổn, hơn nữa ít nói, gật gật đầu không sao cả.
Từ Chấn hoạt bát chút, khi nói chuyện mặt vẫn luôn nở nụ cười, "Nếu anh không ngại, chúng tôi sẽ ở, cũng tiện cho công việc."
"Đương nhiên không ngại." Vệ Tây Lẫm nói, "Vậy các anh cứ an tâm ở đây. Tôi tự cảm thấy mình là một người rất dễ ở chung, ở chung lâu rồi các anh sẽ biết."
Từ Lôi và Từ Chấn đều gật đầu. Trải qua mấy ngày tiếp xúc này, bọn họ đã có hiểu biết cơ bản về Vệ Tây Lẫm, đúng là không khó ở chung.
Vệ Tây Lẫm chỉ vào căn phòng cách đó không xa, "Đấy là phòng ngủ chính, cách vách là thư phòng của tôi. Hai phòng khác đều trống, vật dụng cơ bản đều đã có, chăn, đệm, giường gì đó cũng mới cả. Các anh xem còn thiếu gì, nói với Mập Mạp, để anh ấy dẫn các anh đi mua."
Mập Mạp nói: "Không thành vấn đề."
Từ Chấn chần chờ một lúc, "Không phải chú dì tới sao? Đêm nay tôi và anh trai vẫn nên ra khách sạn đi."
Vệ Vân Phong thả một câu, "Không cần, buổi chiều tôi trở về trường, tối nay hội học sinh có cuộc họp."
Hiện tại Vệ Vân Phong trong trường đặc biệt được hoan nghênh, học kỳ này vừa mới thăng lên làm phó chủ tịch hội học sinh, cũng là người bận rộn.
Vệ Tây Lẫm nghe vậy, cũng không giữ anh lại, nói với Từ Lôi và Từ Chấn: "Đêm nay tôi qua chỗ A Cố ở nhờ một đêm, ba mẹ tôi ở phòng ngủ chính, hai phòng khác các anh chia mỗi người một phòng vừa vặn đủ."
"Vậy chúng tôi đi sắp xếp một chút." Từ Chấn nói.
Vệ Tây Lẫm còn muốn nói cái gì, bả vai lại bị Cố Duyên Tranh nhéo một chút.
"Giọng còn cần nghỉ ngơi." Cố Duyên Tranh nói một câu, chuyển hướng sang Từ Lôi và Từ Chấn, "Trong khu này có phòng tập thể thao, phòng sinh hoạt chung, sân bóng rổ, bệnh viện tư cũng có, chiều nếu không có việc gì khác các cậu tự mình đi dạo, làm quen hoàn cảnh."
"Đã rõ." Từ Chấn biết giọng nói Vệ Tây Lẫm còn chưa hồi phục hẳn, không nhiều lời, theo Từ Lôi vào phòng sắp xếp.
Vệ Vân Phong thấy ly Vệ Tây Lẫm trống không, rót cho hắn một ly nước ấm.
"Tôi trở về thay đồ." Cố Duyên Tranh nói với Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, "Đi đi."
Mẹ Vệ làm một bàn đầy đồ ăn, nạm bò cà chua hầm bằng bếp cồn thơm ngào ngạt, còn có thịt kho tàu xương sườn, cá hấp, đậu hủ nhà làm, cần tây nấu sợi gà, tôm chưng tỏi, trứng chưng ba màu (trứng gà, trứng vịt muối, trứng Bắc Thảo), cà rốt xào cùng rau chân vịt, mỗi món đều làm ra một dĩa lớn, tuy rằng đều là nhà làm, nhưng ngửi hương chẳng những thơm mà ăn vào càng phải tấm tắc.
Tất cả mọi người không tự giác động đũa nhanh hơn.
Từ Chấn khen không dứt miệng, "Dì nấu ăn quá ngon, ngon hơn so với khách sạn nhiều!"
Tuy Từ Lôi không nói nhiều, nhưng tốc độ gắp đồ ăn lại không chậm hơn em trai một chút nào. Vừa thấy liền biết hai người bọn họ chạy ra từ bộ đội ―― tốc đột ăn cơm rất mau.
Mẹ Vệ vui tươi hớn hở, cầm lấy đũa chung gấp cho từng người Cố Duyên Tranh, Từ Lôi, Từ Chấn và Mập Mạp, "Thích thì ăn nhiều một chút. Tới, ăn ít cơm, ăn nhiều đồ ăn."
"Dì, dì cũng ăn đi. Ăn cùng dì và chú làm con cảm giác như ăn với ba mẹ vậy, vui vẻ, còn náo nhiệt." Từ Chấn biết ứng xử, cũng cầm đũa chung gắp đồ ăn cho mẹ Vệ.
Mẹ Vệ bị hắn nói đến cười không khép miệng được.
Cố Duyên Tranh bỏ cá đã gỡ xương vào chén Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm nghiêm túc ăn cơm trong chén, tay trái dưới bàn lặng lẽ đặt trên đùi y.
Không khí trên bàn cơm vô cùng tốt, Mập Mạp cũng không nói ra những tin tức không hay trên mạng, cơm nước xong, nằm liệt trên sô pha ôm bụng không muốn nhúc nhích.
Vệ Vân Phong châm trà cho mọi người, Từ Lồi chủ động dọn dẹp chén đũa.
Mẹ Vệ muốn cản Từ Lôi, bị Từ Chấn giữ chặt, "Dì, dì ngồi nghỉ chút đi. Con với anh con dọn cho."
Mập Mạp cũng đứng dậy hỗ trợ.
Chờ bọn họ thu dọn xong, cũng đã gần hai giờ.
Vệ Tây Lẫm tính đến trường đi học.
Ba Vệ và mẹ Vệ cũng chưa phản đối, hắn bị thương là yết hầu, không phải nơi khác, không trở ngại việc nghe giảng bài.
Vệ Vân Phong nói: "Đi đi, anh sẽ lo cho ba mẹ."
Vệ Tây Lẫm giao việc cho Mập Mạp, "Mập Mạp, anh dẫn Từ Chấn với Từ Lôi đi mua đồ còn thiếu đi."
Từ Lôi nói: "Ba người chúng tôi cùng nhau đưa cậu đến trường, sau đó lại đi mua đồ sau."
"Như vậy cũng được."
Vệ Tây Lẫm không có ý kiến, đơn giản lấy ít đồ rồi ra cửa.
Cố Duyên Tranh muốn đi công ty nhìn, có gì buổi tối lại nói cũng không muộn.
Từ Chấn cùng Từ Lôi đều biết lái xe, vừa lúc khui hàng xe xịn (BMW) của Vệ Tây Lẫm.
Tiết học buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, Vệ Tây Lẫm vào phòng học, vẫn còn hai phút.
"Vệ Tây Lẫm?"
Học sinh trong ban thấy hắn, đều vây lại, mồm năm miệng mười biểu đạt sự quan tâm.
"Ông không sao chứ? Yết hầu tốt lên chưa?"
"Hôm nay đã tới đi học? Sao không ở nhà nghỉ thêm mấy hôm?"
"Vệ Tây Lẫm, giọng cậu không sao đi?"
"......"
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm." Vệ Tây Lẫm mỉm cười nói lời cảm ơn, "Giọng tôi đã không sao, lại nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe."
Bọn học sinh nghe giọng hắn đúng là không hay như trước, lại nghĩ đến trên mạng có người nói giọng hắn sẽ rất khó khôi phục đến trạng thái tốt nhất, đều vô cùng đồng tình, nhưng sẽ không nói trước mặt hắn.
Diệp Quang Huy dùng sức vỗ vỗ bả vai Vệ Tây Lẫm, chỉ vào mấy người Lý Văn Bách, Hương Tiểu Ngải nói: "Mấy bài học hôm trước tụi tôi đều ghi lại, hiện tại tôi liền đưa ông."
"Đúng là anh em." Vệ Tây Lẫm một tay khoác vai Lý Văn Bách, một tay kia như đối đãi anh em vỗ vỗ vai Hương Tiểu Ngải.
Hương Tiểu Ngải không ngại chút nào, kiêu ngạo hất đầu, "Biết là tốt. Cần phải nhanh khỏe lên, đánh trả lại mấy người nào đó!"
"Không cần để ý mấy thứ linh tinh, lo chăm sóc bản thân khỏe lại mới là thứ quan trọng nhất." Vương Phi Vũ an ủi.
Vệ Tây Lẫm ngẩn ra, nghĩ đến có thể là trên mạng có người nói bậy, cũng không để ý, cười nói: "Tôi sẽ."
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Giáo viên vật lý tiến vào nhìn thấy Vệ Tây Lẫm, quan tâm hỏi: "Vệ Tây Lẫm, thân thể của em không có gì trở ngại đi?"
Vệ Tây Lẫm đứng lên, "Không có gì đâu ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm."
Giáo viên vật lý gật gật đầu, "Không có việc gì thì tốt. Chương trình học lúc trước em coi mượn vở các bạn học khác, nếu có chỗ không hiểu có thể tùy thời tới hỏi thầy. Ngồi xuống đi."
Tiết thứ hai là tiếng Anh, tiết thứ ba và thứ tư là toán. Giáo viên tiếng Anh và giáo viên toán cũng rất quan tâm Vệ Tây Lẫm.
Trong lòng Vệ Tây Lẫm vô cùng ấm áp, khó trách sau khi lớn lên nhiều người sẽ hoài niệm thời học sinh, thời học sinh đúng là có rất nhiều điều đáng giá và hoài niệm.
Sau khi tan học, hắn chia tay các bạn ở cổng trường.
Xe xịn (BMW) đã ngừng ven đường, Từ Chấn và Từ Lôi đều xuống xe, Từ Chấn mở cửa xe cho Vệ Tây Lẫm.
Học sinh trong trường thấy Từ Lôi và Từ Chấn đều mặc trang phục bảo tiêu tiêu chuẩn, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không bàn tán gì. Lần này Vệ Tây Lẫm gặp chuyện lớn như vậy, nếu không mời bảo tiêu bọn họ mới cảm thấy ngoài ý muốn.
Mập Mạp cũng ở trong xe, ngồi ghế sau cùng Vệ Tây Lẫm.
Xe hơi vững vàng chạy về phía.
"Tây Lẫm, hiện tại cảm giác thế nào?" Mập Mạp hỏi.
Vệ Tây Lẫm nói: "Khá hơn nhiều." 'Chứng bệnh' của hắn đã hoàn toàn biến mất, nhưng vì không làm người hoài nghi, vẫn cứ áp giọng xuống, tranh thủ năm ngày sẽ chậm rãi khôi phục lại.
Mập Mạp cũng cảm thấy giọng hắn tốt hơn mấy tiếng trước, thả lỏng tâm, báo cáo công tác đâu vào đấy, "Trên internet có rất nhiều nơi đưa tin cho rằng giọng cậu hỏng rồi, đã không có khả năng khôi phục nữa, thậm chí có mấy nghệ sĩ không có danh tiếng gì nhảy lên, nhìn như biểu đạt quan tâm với cậu, thực tế là vui sướng khi người gặp họa. Rất nhiều fans tỏ vẻ thực thất vọng với cậu, sẽ không tiếp tục hâm mộ cậu, dựa theo tính toán sơ lược của tôi, fans cậu rớt hơn bốn mươn vạn. Nhưng tôi cảm thấy cậu không cần để ý, mấy fans đó nếu có thể dễ dàng từ bỏ cậu, vậy cũng không đáng cho cậu để ý. Ngoài ra, có mấy gameshow mời cậu làm khách quý, tôi chỉ nhận một cái, chương trình sẽ diễn ra vào thứ bảy, cũng là ngày mai. Ý tôi là, mấy ngày nay chúng ta không cần đáp lại gì cả, ngày mai cậu lên chương trình bình thường, không cần giải thích quá nhiều. Chờ đến khi yết hầu của cậu hoàn toàn khôi phục, tôi lại cho người sắp xếp thêm một chương trình khác, đến lúc đó tốt nhất có thể biểu diễn một ca khúc ngay hiện trường, đó chính là lời đáp trả và phản kích có lợi nhất."
Từ Chấn và Từ Lôi im lặng lắng nghe, không hẹn cùng nghĩ, hóa ra làm minh tinh cũng không dễ, hơi có chuyện chút liền nháo đến đầy trời.
Vệ Tây Lẫm gật đầu đồng ý với Mập Mạp, hắn và Mập Mạp không mưu mà hợp, "Anh sắp xếp rất tốt, cứ làm như vậy."
Buổi tối vẫn là mẹ Vệ nấu cơm, so với giữa trưa thiếu một Vệ Vân Phong, đồ ăn lại không thiếu. Mập Mạp và Từ Chấn lại ăn no căng. Thịt kho tàu làm nhiều, còn dư lại không ít, bị Mập Mạp đóng gói mang đi.
Vệ Tây Lẫm nói chuyện với cha mẹ trong chốc lát, mẹ Vệ thúc hắn sang bên Cố Duyên Tranh ngủ, bởi vì sáng hôm sau còn phải đi học.
Vệ Tây Lẫm thuận nước đẩy thuyền, cầm áo ngủ và vật dụng cá nhân sang đối diện. Mới gõ cửa một chút, cửa liền mở, vào cửa, hắn còn chưa đứng vững đã bị hôn lấy.
Cố kỵ ba Vệ và mẹ Vệ, cả ngày nay Cố Duyên Tranh với Vệ Tây Lẫm gần như không có giao lưu dư thừa nào, nụ hôn lộ ra nét vội vàng và nhớ nhung.
Vệ Tây Lẫm theo động tác y dựa vào trên cửa, nhập tâm đáp lại.
Cố Duyên Tranh nâng hai chân hắn lên gác lên eo chính mình, bốn cánh môi chặt chẽ dây dưa bên nhau.
Sau một lúc lâu, hai người lưu luyến không rời mà tách ra. Vệ Tây Lẫm chống trán nam nhân, thở dốc vài tiếng, lại ngẩng đầu mổ môi nam nhân, một chút lại một chút.
"Nhớ tôi? Chủ động như vậy." Cố Duyên Tranh nhìn ra hắn không rời đi, trong lòng sung sướng cực kỳ, còn có vài phần đắc ý, bàn tay to lớn cách lớp quần vỗ về mông đứa nhỏ, trong cổ họng lăn ra tiếng cười trầm thấp lại mê người.
Vệ Tây Lẫm không cam lòng yếu thế, dựa vào vai y phản bác, "Không phải anh cũng nhớ em? Vừa rồi tốc độ mở cửa nhanh như vậy."
Cố Duyên Tranh* cúi đầu khẽ cắn một ngụm trên môi hắn, ôm hắn đi về hướng phòng tắm, "Đi rửa mặt trước."
(*Gốc là 'Cố Trạch Vũ', chắc tác giả lầm)
..........
Edit: Đây là những món ăn trong bữa trưa nè, có ai nhận ra hết các món không?
(☆^ー^☆) Nhớ nhấn vote nha ~