Vệ Tây Lẫm V: Ngồi trên xe trị giá ngàn vạn, tài xế lái xe chạy như bay, tôi lại không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh ven đường. Muôn vàn suy nghĩ: Rốt cuộc người tồn tại vì cái gì? Tài phú thật sự quan trọng như vậy sao? Vì sao bản thân sẽ nôn nóng, sẽ sầu lo? Đang trầm tư, vừa ngẩng đầu: Chết, ngồi quá trạm tàu điện ngầm rồi!

"Là sự thật." Giang Vãn Chu cười, "Tôi đã cho người đăng tin tốt này lên đầu trang nhạc EE, tin tưởng tối đa ba bốn phút nữa trên mạng sẽ bắt đầu đưa tin. Ngoài ra còn có một việc, có không ít nhà tiêu thụ liên hệ, nói chỗ bọn họ còn có không gian tiêu thụ rất lớn, muốn xin cấp thêm album. Chúng ta có nên in thêm hay không đây?"

Vệ Tây Lẫm suy xét một chút, "Có thể in thêm, dùng phương thức bán hàng online đi."

"Tốt, tôi sẽ phân việc xuống."

Kết thúc cuộc gọi với Giang Vãn Chu, Vệ Tây Lẫm có chút xúc động nói với Cố Duyên Tranh: "Hợp tác với người nhanh nhạy như Giang Vãn Chu quả là sướng. Không biết nếu em đào cô ấy đi, chủ nhân tập đoàn Hải Nạp có khả năng cho người đuổi giết em hay không."

Động tác Cố Duyên Tranh cứng lại một giây.

Vệ Tây Lẫm không phát hiện, vì hắn lại nhận được điện thoại. Liên tiếp nhận mấy cuộc gọi đến chúc mừng di động của hắn mới được nghỉ.

Lúc này Cố Duyên Tranh mới có cơ hội nói chúc mừng Vệ Tây Lẫm, móc túi lấy ra một chiếc hộp đen.

"Là gì vậy?" Bản năng Vệ Tây Lẫm nghĩ đến nhẫn, nhưng lại nghĩ đến Cố Duyên Tranh vẫn luôn tôn trọng thân phận học sinh của hắn, hẳn là sẽ không đưa nhẫn vào lúc này. Dù có đưa, hắn cũng không thể đeo.

Cố Duyên Tranh hơi mỉm cười, "Mở ra nhìn xem."

Vệ Tây Lẫm mở hộp nhung ra, ra là một chiếc vòng tay bạch ngọc. Mỗi viên ngọc có đường kính cỡ 1cm, trắng phau, tinh tế nhẵn nhụi tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Cố Duyên Tranh giúp hắn đeo lên cổ tay trái, "Đây là dương chi bạch ngọc* chân chính, thường xuyên đeo có lợi cho thân thể, khi tắm cũng không cần tháo xuống."

(*Một loại nhuyễn ngọc từ Tân Cương)

Vệ Tây Lẫm nhẹ nhàng sờ sờ từng viên ngọc, sờ đến một viên thì cảm giác có chút lồi lõm, ngạc nhiên nâng ngọc lên nhìn kỹ, "Bên trên có khắc chữ à?"

Cố Duyên Tranh không nghĩ hắn phát hiện nhanh vậy, "Chỉ khắc một viên, khắc tên em với bốn chữ 'cả đời bình an'. Thích không?"

"Thích, em sẽ không tháo nó xuống đâu." Vệ Tây Lẫm bổ nhào vào người y, chủ động hôn. Tóc mai chạm vành tai một chốc, hắn sờ sờ mặt nam nhân, "Ngồi máy bay mấy tiếng rồi, đi tắm đi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút."

Đạt được thành tích tốt như vậy, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, Cố Duyên Tranh không khỏi lau mắt nhìn lại đứa nhỏ nhà mình, âm thầm gật đầu.

Vệ Tây Lẫm ở lại nhà Cố Duyên Tranh, nhưng hai người cũng không làm gì, chỉ ôm ngủ mà thôi. Vì hôm sau hắn còn phải đi học. Từ nhà đến trường cần hai mươi phút đi xe.

6 giờ sáng, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đồng thời rời giường. Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra cửa. Cố Duyên Tranh lái xe đưa Vệ Tây Lẫm đến trường học, lại quay đầu về công ty.

Trên xe, Vệ Tây Lẫm nói với Cố Duyên Tranh: "Chờ lúc sau em cũng mua chiếc xe. Công ty mấy anh 9 giờ mới bắt đầu làm, mỗi ngày anh đưa em đi giờ này cũng không khỏi quá sớm."

Có chiếc xe đúng là thuận tiện hơn, Cố Duyên Tranh cũng không phản đối, "Chờ em qua sinh nhật rồi nói." Y nghĩ liệu có nên mua một chiếc xe làm quà tặng sinh nhật đứa nhỏ tròn mười tám tuổi?

Sinh nhật Vệ Tây Lẫm là ngày 16 tháng 10 dương lịch, nhanh thôi.

Xa xa nhìn thấy trước cổng trường có phóng viên, Vệ Tây Lẫm nói: "Thả em xuống chỗ này đi."

Xuống xe, trên đường các giáo viên và học sinh thấy hắn đều thân thiện chào hỏi, hắn mỉm cười gật đầu đáp lại, tới cổng trường, cố ý ngừng cạnh cổng lớn, để tránh sau đó phóng viên chen chúc sẽ cản trở những người khác vào trường.

Nhìn thấy Vệ Tây Lẫm, nháy mắt các phóng viên liền vây quanh hắn, liều mạng chen lên trước, đẩy micro kề sát vào miệng hắn.

"Vệ Tây Lẫm, chúc mừng cậu đã bán ra hơn trăm vạn album! Xin mời cậu phát biểu cảm nghĩ hiện tại."

"Vệ Tây Lẫm, kế tiếp cậu có kế hoạch gì?"

"Vệ Tây Lẫm, lần này hợp tác thành công với Hải Nạp, cậu có ý ký kết hợp đồng với Hải Nạp hay không?"

"Vệ Tây Lẫm, cậu cảm thấy bí quyết thành công của mình là gì?"

"Vệ Tây Lẫm, cậu và Lâm Đống học cùng trường, hơn nữa còn ra mắt gần như cùng lúc, thế mà rõ ràng lại có xu thế phát triển không giống nhau, đối với việc này cậu có cảm tưởng gì?"

"......"

Lâm Đống? Vệ Tây Lẫm chợt lóe mắt, bên môi xẹt qua một ý trào phúng không dễ phát hiện. Từ sau khi tin Lâm Đống hôi nách truyền ra, cứ cho là người đại diện Kim Linh của gã đã khôn khéo dùng cách đến bệnh viện kiểm tra để rửa sạch hiềm nghi nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với gã. Sau đó Lâm Đống cũng chưa cho ra ca khúc mới nhưng thật ra có tham gia hai bộ phim truyền hình, đều là vai nam bảy, nam tám kiểu thế.

Vệ Tây Lẫm mỉm cười nói: "Nếu nhất định phải nói có bí quyết gì, đó chính là 'quyết tâm', đặt âm nhạc vào lòng, dùng tâm tư suy đoán xem mọi người muốn nghe ca khúc thế nào. Nếu không có các fan ủng hộ, cho dù có phát hành nhiều album hơn nữa cũng không cách nào bán được. Thế nên, đối tượng đầu tiên tôi muốn cảm ơn chính là các bạn fan yêu âm nhạc, cách hồi báo duy nhất chính là sau này sẽ cố gắng hát hay hơn nữa cho mọi người nghe. Còn sau này tôi cũng chưa có kế hoạch gì, nếu có, tôi sẽ nói cho mọi người."

Tiếu Thành Nghị hỏi: "Một tháng nữa là đến lễ trao giải Giai điệu vàng*, Giai điệu vàng là giải thưởng có quyền uy cao nhất tại giới âm nhạc Hoa Hạ. Dựa theo luật cũ, trong những ngày này ban tổ chức sẽ gửi thư mời cho các ca sĩ tham gia. Cậu cảm thấy mình có thể nhận được thư mời không?"

(*Gốc là 'The melody award' - được ví như giải Grammy của Hoa ngữ)

Vấn đề này có chút sắc bén. Chúng phóng viên trầm mặc vài giây, đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn Vệ Tây Lẫm.

Vệ Tây Lẫm bật cười, "Nếu nhận được, là vinh hạnh của tôi; nếu không, tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Giải Giai điệu vàng không có giới hạn độ tuổi với người tham gia đúng chứ?"

Chúng phóng viên bất giác lắc đầu.

"Thì đó, tôi còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Có câu nói rất đúng, tuổi trẻ là nguồn vốn." Vệ Tây Lẫm cười nhạt, ưu nhã mà tự tin.

Loại thái độ bình tĩnh này làm chúng phóng viên tán thưởng không thôi, giơ cameras, tách tách chụp không ngừng.

"Thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi, xin thứ lỗi."

Vào phòng học, Vệ Tây Lẫm lại bị bạn bè vây quanh, đều cầm album nhờ hắn ký tên.

"Học cùng lớp với nam thần quả là hạnh phúc! Ký tên không cần chen chúc với người khác." Diệp Quang Huy nhận được album có chữ ký xong liền khoe lên mạng, dẫn tới vô vàn fans bỏ lỡ hội ký tên ghen tỵ.

Thầy Từ chủ nhiệm lớp vào phòng học, ho nhẹ một tiếng.

Phòng học nháy mắt yên lặng không tiếng động, bọn học sinh đều ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình.

Thật ra thầy Từ cảm thấy Vệ Tây Lẫm không tồi. Tuy là đại minh tinh nhưng vẫn cứ là học sinh ngoan, cũng không xằng bậy, thậm chí bầu không khí học tập trong lớp này còn tốt hơn so với các lớp khác thầy từng mang. Thế nên, thầy cũng tương đối bao dung hắn, không nói gì thêm đối với màn ầm ĩ vừa rồi.

"Mai và mốt sẽ là kỳ kiểm tra đầu tiên của năm ba, sau khi có điểm, thầy sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi cho các bạn. Bạn nào có thành tích tiến bộ hơn so với cuối kỳ rồi có thể ưu tiên lựa chọn chỗ ngồi. Hy vọng các bạn đừng để thầy thất vọng, cũng đừng để cho người nhà thất vọng, càng đừng để bản thân thất vọng." Tuy rằng đây là lần đầu tiên thầy Từ dẫn lớp năm cuối, nhưng dạy học sinh nhiều năm cũng xem như quen việc dễ làm, "Mặt khác ―― khoa tự nhiên trường chúng ta có tổng cộng tám ban, nếu lần này điểm trung bình lớp ta có thể vào top ba, thầy sẽ chọn một ngày để mọi người đi du ngoạn mùa thu."

"Yeah ――" Bọn học sinh lập tức kích động hoan hô.

Hai ngày kiểm tra căng thẳng và một đêm lo âu chờ đợi, sáng ngày thứ ba, kết quả đã có, thành tích của mỗi lớp đều được dán ở bảng thông báo của trường học để khích lệ học sinh.

Trước bảng thông báo đông nghẹt. Vệ Tây Lẫm, Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ cũng chen trong đám người này. Học sinh các lớp khác đều nghe được lời hứa của thầy Từ, bày tỏ mình thực hâm mộ bọn học sinh ban hai.

Vương Phi Vũ đảo mắt nhìn qua mười cái tên đầu tiên và mười cái tên cuối cùng, nói: "Bước đầu xem ra có khả năng vào top ba đó."

"Tôi nói chứ chúng ta đừng loanh quanh đây tự tính làm gì," Diệp Quang Huy tính vốn nóng nảy nói, "Chủ nhiệm lớp nhất định có điểm bình quân với xếp hạng mà, chúng ta trực tiếp đi hỏi thầy đi."

Từ trước đến nay thầy Từ đều rất hiền hòa, bọn học sinh cũng không sợ thầy. Đặc biệt là nam sinh trong ban, bình thường cứ như anh em với thầy vậy.

Vệ Tây Lẫm cười nói: "Yên tâm, vào top ba." Ánh mắt hắn vừa rà qua số điểm thì não bộ liền tự động phân tích, chỉ cần ba mươi giây đã tính ra điểm trung bình của các lớp. Tốc độ 002 còn nhanh hơn, chỉ cần ba giây.

"Sao ông biết?" Lý Văn Bách không tin.

Vệ Tây Lẫm cười mà không nói.

Hôm sau, trời trong mây trắng, ánh nắng chan hòa. Toàn bộ học sinh ban hai khoa tự nhiên đều ngồi trên xe thẳng tiến đến núi Phong.

Trên xe tiếng cười nói vang lên không ngừng.

"Lão Từ quả đủ ý tứ, nói được làm được. Tôi còn tưởng ít nhất phải đẩy đến một hai tuần nữa kia." Tay Diệp Quang Huy tránh sau phần lưng ghế trước giơ ngón tay cái lên với vị trí chủ nhiệm lớp ngay hàng đầu tiên.

Lý Văn Bách liếc nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Càng kéo dài học sinh càng thấp thỏm mong chờ, cũng không có tâm tư học tập. Lão Từ làm vậy là sáng suốt."

"Nói có lý." Trịnh Nguy cắn hạt dưa, có chút thất vọng nói, "Chỉ tiếc là đi núi Phong. Núi Phong không tệ nhưng tôi đi qua nhiều rồi."

Vệ Tây Lẫm vô tư thưởng thức chiếc vòng tay trên tay mình, chậm rì rì nói: "Biết đủ đi. Có mỗi một ngày, cũng không đi đâu xa hơn được."

Dương Vân Chí nói: "Tôi chưa đi qua, vừa lúc đi ngắm lá phong."

Gần một giờ sau, một khung cảnh nhuốm sắc đỏ trải dài như mây lọt vào tầm mắt mọi người. Xe lại di chuyển thêm chừng ba phút, ngừng dưới chân núi Phong.

Trong ban có tổng cộng bốn mươi hai học sinh, một mình thầy Từ không thể trông hết, đi cùng còn có hai giáo viên khác họ Ngô và họ Chu.

Ba giáo viên nhắc nhở mọi người xuống xe phải nhớ mang đầy đủ đồ đạc, sau đó dẫn bọn học sinh đi mua vé, học sinh có thẻ học sinh nên được giảm nửa giá, tất cả đi vào.

..........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play