Vệ Tây Lẫm V: Dù sao chúng ta cũng không về được ―― vậy đăng ký phòng trọ đi.

Lúc này đã là 10 giờ hơn.

Cố Duyên Tranh đề nghị với Vệ Tây Lẫm, "Tìm một chỗ chúc mừng một chút?" Thật ra y càng muốn ở riêng với Vệ Tây Lẫm nhưng cũng không thể nói hắn bỏ người nhà lại được.

Ba Vệ lại cho y một kinh hỉ.

"Tây Lẫm, con và Cố tiên sinh cứ đi đi. Chúng ta không làm phiền mấy đứa."

Ba Vệ biết quan hệ giữa Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh rất tốt, không muốn cản trở bọn họ đi chơi chung. Mấy người Vệ Vân Phong cũng phụ họa.

La Chân Chân cũng nói: "Ba mẹ tôi còn đang đợi, hôm nào lại tụ tập một bữa."

Cuối cùng, mọi người đều đi.

La Chân Chân và cha mẹ nàng đi với nhau.

Vệ Vân Phong dẫn cha mẹ và Vệ Trừng Trừng đi ăn khuya, Mập Mạp theo bọn họ giúp lái xe.

Hứa Hi tự giác đón xe về nhà.

Cố Duyên Tranh mở xe Hứa Hi đưa Vệ Tây Lẫm rời đi.

Lúc này Vệ Tây Lẫm mới chú ý thấy Cố Duyên Tranh vẫn đi tay không, "Đúng rồi, hành lý anh đâu?"

Cố Duyên Tranh tùy ý nói: "Để ở sân bay, tôi sẽ cho người đi lấy."

"Đi đâu ăn mừng?" Vệ Tây Lẫm thản nhiên thưởng thức góc nghiêng hoàn hảo của Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh hỏi hắn, "Có đói bụng không?"

Vệ Tây Lẫm lắc đầu.

"Đi bar ngồi một chút?" Cố Duyên Tranh dò hỏi.

Vệ Tây Lẫm không có ý kiến.

Ban đêm Đế Kinh vẫn náo nhiệt như ban ngày, đèn thắp sáng lộng lẫy trải dài hai bên đường cái như hai con rồng vàng uốn lượn, xe lướt giữa đường như nước chảy xuôi.

Ô tô tiến vào phố đêm liền ngừng ven đường. Kỳ thật phố đêm không phải tên là phố đêm. Phố này nhìn vào sẽ thấy nào là quán bar, KTV, các loại hội đông đúc, còn có một khu chợ đêm, là nơi nổi tiếng ăn chơi về đêm, dần dà, mọi người quen gọi nó là phố đêm.

Cố Duyên Tranh dẫn Vệ Tây Lẫm vào một quán bar muộn. Trong quán bài trí tinh tế lại tao nhã, ánh đèn mập mờ. Các vị khách tụ tập thành tốp năm tốp ba, bên uống rượu, bên thấp giọng trò chuyện với nhau; trên sân khấu, nữ chính dưới sự phối hợp của dàn nhạc biểu diễn một khúc tình ca nhận được ánh mắt thưởng thức của các vị khách bên dưới. Một vị khách hào phóng phất tay gọi phục vụ tới đưa hoa hồng cho ca sĩ. Một đóa hoa hồng đại biểu cho việc thưởng 100 tệ Hoa Hạ.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đến khiến không ít người chú ý. Cố Duyên Tranh thì khỏi nói, tuấn mỹ tiêu sái, dáng người thon dài thẳng tắp cùng khí chất ưu nhã đều vô cùng mê người. Quả là khó để mọi người không chú ý.

Ghế dài cho bốn người, Cố Duyên Tranh kiểu gì cũng phải ngồi kế Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm cười như không cười liếc y một cái, báo phục vụ chọn một ly Cocktail, nhấp rượu thả lỏng cảm xúc, yên lặng thể nghiệm sự nhạt nhẽo lại làm hắn có chút mê muội này.

Cố Duyến Tranh dính sát vào hắn, cũng không cảm thấy nóng, "Cha mẹ cậu đến đây khi nào? Ngày mai tôi rảnh, chúng ta có thể đưa bọn họ đi dạo vài nơi."

Người này trong lời ngoài lời đều thân mật như thế, trong lòng Vệ Tây Lẫm có chút không tự nhiên. "Không phải anh mới trở về từ nước ngoài sao? Không mệt? Ngày mai rồi nói ―― Rượu Cocktail ở đây không tồi." Vệ Tây Lẫm nốc một hơi cạn ly, vừa lòng gật đầu, lại gọi một ly, "Anh thường xuyên tới đây?"

"Tới vài lần với bọn Ngô Ưu và Minh Thành." Cố Duyên Tranh kịp thời nhắc nhở hắn, "Uống ít chút, loại Cocktail này dễ say."

Vệ Tây Lẫm không thèm để ý đong đưa ly rượu. Kiếp trước hắn có tửu lượng rất tốt. Nhưng hắn đã quên, hiện tại không phải kiếp trước.

Nói là quán bar nhưng nơi này cũng không phải bán mỗi rượu, còn có món ăn vặt, bữa sáng và cơm Tây, chỉ là ít lựa chọn hơn nhà hàng mà thôi.

Cố Duyên Tranh gọi một phần thập cẩm trái cây, uống rượu, ăn trái cây, trò chuyện, nghe cũng thấy thích.

Vệ Tây Lẫm nghe hát, lại nổi hứng lên, chờ ca sĩ hát xong một bài, hào hứng nói: "Tôi đi hát."

Cố Duyên Tranh nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt, không định cản hắn, sờ vào gương mặt hắn thấy nóng, có chút lo lắng, "Say?"

"Không có." Vệ Tây Lẫm đẩy tay y ra, đi lên sân khấu.

Nhạc trưởng cười gật đầu với hắn, hỏi: "Muốn hát bài gì?"

Vệ Tây Lẫm nhận mic, "[Chính là yêu anh]."

"Rock and roll đủ ác nha!" MC nhường sân khấu lại cho hắn.

Âm thanh hăng hái của riêng rock 'n roll vang lên, khách trong quán không khỏi ngẩng đầu hướng mắt về Vệ Tây Lẫm.

Vì không muốn để lộ thân phận, Vệ Tây Lẫm cũng không hát bằng giọng thường dùng.

"Em chính là yêu anh

Chỉ có anh mới có thể cho em một gia đình

Anh không cần cười ngại ngùng đến thế

Em chính là yêu anh

......"

Lúc hát Vệ Tây Lẫm cũng không dừng ở hát, còn có diễn. Khi hát đến câu 'Em chính là yêu anh', vẻ mặt hắn lộ ra nét kiêu ngạo và khinh thường nhìn lại, khắc họa lại vẻ không màng tất cả theo đuổi tình yêu cực kỳ nhuần nhuyễn.

Cố Duyên Tranh kích động. Bài này là hát cho y nghe đi? Đứa nhỏ này là đang ám chỉ y nên chủ động chút sao?

"Em chính là yêu anh

Cũng không phải cái loại trừng phạt anh nghĩ

Anh không cần làm bộ tiêu sái

Em chính là yêu anh."

"Hát thật hay!" Một tiếng huýt sáo lảnh lót truyền ra từ một góc phòng.

Cố Duyên Tranh quay đầu lại, thấy một nam nhân phong lưu phóng khoáng gọi nhân viên phục vụ tới, thấp giọng nói gì đó, nhân viên phục vụ gật gật đầu, cầm mười đóa hồng đưa đến sân khấu.

Sắc mặt Cố Duyên Tranh hơi trầm xuống, gọi một phục vụ khác gần đó.

"Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?"

Cố Duyên Tranh bình tĩnh nói: "Hoa hồng, hai mươi đóa."

Phục vị đã thấy nhiều vị khách hào phóng, không hề kinh ngạc, lễ phép gật gật đầu, đưa đi hai mươi đóa hoa hồng.

Trong một góc, nam nhân nhướng mày, lại gọi phục vụ tặng 21 đóa hồng.

Cố Duyên Tranh đưa lên hai mươi hai đóa hồng......

Các vị khách khác rất hứng thú nhìn hai người đấu.

Cố Duyên Tranh thờ ơ liếc nam nhân kia một cái, nói với nhân viên phục vụ: "Một trăm đóa."

Cái này, nhân viên phục vụ vui vẻ tới sắp hỏng rồi, nhiều hoa hồng như thế đều được đưa qua tay nàng, nàng có thể nhận không ít phần trăm.

Nam nhân kia lại huýt sáo một tiếng, nhún nhún vai, cười xấu xa, nâng ly rượu về phía Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh thấy hắn thức thời, cũng nâng ly lên đáp lại.

Vệ Tây Lẫm cạn lời nhìn một hơn trăm đóa hồng chợt xuất hiện bên sân khấu, liếc xéo Cố Duyên Tranh, bất đắc dĩ lắc đầu. Có tiền tùy hứng.

Hát xong một bài, Vệ Tây Lẫm đang định đi xuống thì nữ ca sĩ đã đi tới, vứt cho hắn một ánh nhìn mị hoặc, gọi mời: "Giọng anh rất hay. Có thể hát với em một bài không?"

Vệ Tây Lẫm tỏ ý không vấn đề: "Có thể. Hát bài gì?"

Nữ ca sĩ nghĩ nghĩ, "[Tình thâm bất thọ] thế nào?"

Vệ Tây Lẫm sảng khoái đáp ứng, "Được."

Cố Duyên Tranh không nghe bọn họ nói gì nhưng có thể đoán được, mặt tức khắc đen thui, dốc ly rượu nốc một hơi dài.

Nữ ca sĩ hát trước:

"Lần đầu gặp mặt anh hiền hòa đứng bên người nàng nghe

Trên trời xanh xanh mây trắng trôi lững lờ."

Vệ Tây Lẫm hát:

"Lại gặp lần nữa anh yêu chết vẻ ôn nhu của nàng

Mái tóc nàng và đôi mắt nàng kia."

Cùng hát:

"Cuộc đời cũng không chỉ tình yêu là đủ

Mọi người còn hay nói tình thâm bất thọ

Em cũng không muốn hiểu rõ nó đâu

Từ sau khi nàng rời đi

Em và anh cuối cùng không thể trở lại như ban đầu......"

Hai người hát không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp, không ít vị khách hào phóng vung tay tặng một hoặc hai đóa hồng.

Cố Duyên Tranh vẫn luôn cúi đầu, lạnh mặt.

Nữ ca sĩ cảm thấy mình và Vệ Tây Lẫm phối hợp vô cùng ăn ý, còn định ca thêm một bài.

Vệ Tây Lẫm uyển chuyển từ chối, tính rời đi, lại thấy Cố Duyên Tranh bước lên, đứng trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao, trong mắt có ý tức giận.

"Sao anh lại lên đây?" Vệ Tây Lẫm giữ chặt cánh tay y.

Cố Duyên Tranh không nói gì nhìn nữ ca sĩ một cái, nữ ca sĩ âm thầm lè lưỡi, tự giác lui ra.

Cố Duyên Tranh vừa lòng, mỉm cười nói với Vệ Tây Lẫm: "Tôi hát một bài với em."

Vệ Tây Lẫm thoải mái nói: "Được. Anh muốn hát bài gì?"

Cố Duyên Tranh nhìn nhìn phía dưới, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, bên tai đã đỏ lên, "[Nhất kiến chung tình]."

"Tốt." Vệ Tây Lẫm cảm thấy Cố Duyên Tranh không giống người biết nhiều về âm nhạc, có thể y chọn bài này cũng vì y chỉ biết mỗi bài này, không hề nghĩ nhiều, "Tôi hát hai câu, anh hát hai câu."

"Tôi trước." Cố Duyên Tranh nói xong, ra hiệu với dàn nhạc.

Âm nhạc vang lên.

Cố Duyên Tranh hát: "Bắt gặp ánh mắt đầu tiên của em anh liền động tình, anh là nhất kiến chung tình với em."

Giọng y vốn trầm thấp, có một loại từ tính mê người, tựa như gãi ngứa trong tim, một trận tê dại chạy dọc từ xương cụt đến sau cổ. Các vị khách bên dưới bị một câu của y làm kinh ngạc sững sờ, như bị điểm huyệt, lặng im không phát tiếng nào.

Vài giây sau, mấy khách nữ lớn gan lớn tiếng reo hò, liên tiếp tặng vài đóa hồng.

Màng nhĩ Vệ Tây Lẫm tê dại, tim đập như nổi trống, suýt nữa thất thố, may mà vẫn thuận lợi tiếp lời ca, "Anh đối với em lạnh như băng, ánh mắt em vẫn cứ thích lần theo anh, có phải bệnh của em cũng không nhẹ không."

Cố Duyên Tranh hát: "Không cần thấy lạ, không cần giật mình, anh là nhất kiến chung tình với em."

Vệ Tây Lẫm hát: "Nghiêm túc nghĩ lại, nghiêm túc nghe một chút, em là nhất kiến chung tình với anh."

Hoa hồng cứ từng đóa từng đóa đưa lên, chủ quán bar thấy thế nhanh chóng sai người đi mua thêm một bó.

Hợp ca:

"Anh với em là nhất kiến chung tình

Mê mắt mất tâm

Anh với em là nhất kiến chung tình

Nhớ nhau từ tối đến tận sáng bình minh

Chỉ cần bên cạnh anh

Chẳng sợ bình yên hay nhàm chán

Tâm vẫn yên ả như thế

Anh với em là nhất kiến chung tình

Có thể trao lòng của em cho anh luôn không."

Cố Duyên Tranh hát rất nhập tâm, Vệ Tây Lẫm nhịn không được nhìn qua, lại phát hiện Cố Duyên Tranh vẫn luôn nhìn hắn, chột dạ dời mắt đi.

Kết bài, trên sân khấu rải đầy hoa hồng, âm thanh trầm trồ khen ngợi vang lên không ngớt.

Có người cảm thán hôm nay thực sự rất may mắn.

Một vài vị khách lớn tiếng ồn ào: "Lại thêm một bài!"

Chủ quán phát hiện số khách hôm nay đông hơn mấy ngày thường nhiều lần, biết rất nhiều người nghe tin mà đến, cũng lại xem náo nhiệt, "Hai vị đều có giọng rất hay, thêm một bài đi."

Vệ Tây Lẫm đang muốn từ chối, Cố Duyên Tranh đã mở miệng, "Vậy thêm một bài."

Còn hát đến nghiện rồi. Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay ôm ngực nhìn y, "Được rồi, tôi liều mình bồi anh. Đến bài nào?"

Cố Duyên Tranh nghiêm túc nói: "Tôi không biết hát nhiều bài cho lắm, trừ [Nhất kiến chung tình] chỉ còn [Ở với anh]."

"Vậy thì [Ở với anh]." Vệ Tây Lẫm không nhận thức được những lời này sai sai chỗ nào.

"Tuyệt."

Cố Duyên Tranh cong môi cười, khiến cho các vị khách dưới đài kinh ngạc cảm thán một phen.

"Quá soái a!"

Vẫn là Cố Duyên Tranh mở đầu: "Nếu ở với anh, anh sẽ nấu cơm, giặt quần áo vì em."

Vệ Tây Lẫm hát: "Không cần sợ chen trong đám đông, không cần sợ thất bại thảm hại, bởi anh và em ở bên nhau."

Cố Duyên Tranh hát: "Ở với anh, ưu phiền xin bái biệt."

Vệ Tây Lẫm hát: "Ở với anh, không cần gì trốn tránh."

Hai người anh một câu tôi một câu, bài tình ca dễ nghe được diễn ra nỗi hân hoan vui mừng, đốt cháy không khí tại quán bar. Vì bọn họ hát quá êm tai, trái lại không ai cảm thấy hai nam nhân cùng nhau hát tình ca rất kỳ quái, chỉ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ thật tốt.

Lại có người kêu, "Lại thêm bài nữa!"

Vệ Tây Lẫm vội vàng xua tay, "Cảm ơn. Nhưng tôi không thể hát nữa, cổ họng không thoải mái lắm."

Hắn sợ Cố Duyên Tranh còn muốn hát, túm y xuống.

Mục đích chủ yếu của Cố Duyên Tranh là thổ lộ, mục đích thứ yếu là hát cùng người mình thích, hai mục đích đều đạt được, thỏa mãn thuận theo Vệ Tây Lẫm về chỗ ngồi.

"Đi không hay ngồi thêm một chút?"

Vệ Tây Lẫm cảm thấy rượu Cocktail ở đây có vị rất ngon, còn chưa muốn đi, "Ngồi thêm lát nữa đi."

Lại thêm hai ly, đầu của hắn đã thấy nằng nặng, ngồi cũng có chút lảo đảo.

Cố Duyên Tranh kịp thời đỡ eo hắn, "Không thể uống nữa."

"Ặc...... Muốn đi toilet."

Vệ Tây Lẫm hất hất đầu, muốn gỡ kính râm vướng víu, Cố Duyên Tranh ngăn hắn lại, đỡ hắn đứng lên, "Tôi đưa em đi."

..........


~ /Anh mượn bài tỏ tình đấy thì sao nào. Anh yêu em yêu em đấy thì sao nào. u ú u ú u~ u ú u u ù/

[cap ảnh chả liên quan_ nguồn đâu đó trên phây búc]

Bấm sao đi rồi qua chương mới _(:3)∠)_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play