Vệ Tây Lẫm V: Chúng ta chỉ có một địa cầu, mọi người nên quý trọng nó. Trên địa cầu chỉ có một tôi, thế nên mọi người cũng nên yêu quý tôi nha.

Điền Sướng và Trịnh Yên Nhiên nhìn nhau, đồng thời thở dài nhẹ nhõm.

"Bây giờ chúng ta hãy để các nhân viên bỏ khối băng xuống nào."

Nhân viên hậu cần bỏ khối băng vào bể bơi, chờ khi tất cả mọi người đã leo lên băng liền buông tay, đưa mái chèo bằng nhựa cho họ.

Lòng bàn chân lạnh cóng, mọi người nhịn không được 'hít hà' một tiếng, "Thật lạnh......"

Vương Nguyên ra lệnh, "Bắt đầu!"

Tất cả mọi người bắt đầu quạt nước.

"Tùm tùm!"

Mọi người liền quay đầu, chỉ thấy Uông Minh Thụy vừa rẽ nước được một chút đã té xuống hồ, bò vài lần vẫn chưa lên lại được, vẻ mặt có chút xấu hổ, ánh mắt ẩn ẩn tức giận.

Lâm Đống, Điền Sướng, Triệu Hạo Thành, ba người đều còn trẻ, muốn cười mà không dám cười để tránh động chạm mặt mũi hắn.

Trần Giản lại không cố kỵ nhiều như vậy, cười sang sảng, "Anh Thụy, cố lên! Người già chúng ta cũng không thể bại bởi mấy đứa nhóc này!"

Uông Minh Thụy hận nhất ai nói hắn già, sắc mặt hắn lập tức tối sầm, nhưng lời Trần Giản cũng gộp cả bản thân vào, hắn cũng không thể nổi giận, chỉ có thể miễn cưỡng cười, gật gật đầu.

Lúc này, Vệ Tây Lẫm đã vượt qua Điền Sướng và Trịnh Yên Nhiên. Mấy người Triệu Hạo Thành không dám phân tâm nữa, đều nghiêm túc thi đấu.

Vệ Tây Lẫm ngồi xếp bằng giữa khối băng, cực lực xem nhẹ cái lạnh dưới mông, hai tay nắm chặt mái chèo, bên trái quạt một cái, bên phải quạt một cái, đã có tiết tấu lại còn đẹp mắt, rất nhanh dẫn đầu khá xa.

Trong đám người nhân viên công tác bên bể bơi, có một người đàn ông trên dưới ba mươi, đội mũ lưỡi trai, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Vệ Tây Lẫm, trên mặt không có biểu tình đặc biệt gì, nhưng trong mắt có nét thưởng thức. Ông là đạo diễn [Minh tinh mùa đông], Nhiếp Cảnh Hưu.

Điền Sướng quay đầu lại nhìn nhìn, tạm thời nàng đứng thứ hai, nhưng Triệu Hạo Thành và Lâm Đống đang theo sát phía sau, nàng cũng không có mấy ưu thế. Nàng đảo mắt, la lớn: "Lẫm Lẫm, chớ quên tình chiến hữu vừa rồi của chúng ta! Nếu cậu giúp chị, chị nhận cậu làm em trai!"

Trần Giản ra vẻ tức giận, la lớn: "Ha ha, không được dùng mỹ nhân kế a."

Điền Sướng nghiêm mặt nói: "Ba mươi sáu kế là một trong những di sản văn hóa đặc sắc nhất của Hoa Hạ, tất không dám quên."

Mọi người cười nắc nẻ.

Vệ Tây Lẫm quay đầu lại cười, thân thể làm bộ nghiêng ngả một chút, tốc độ chậm lại. Tuy nói đây là thi đấu nhưng hắn cũng không thể cứ đệ nhất mãi, chỉ cần bảo trì vị trí giữa giữa là được, nói cách khác nếu không làm vậy sẽ đắc tội mọi người. Mà sở dĩ vừa rồi hắn dùng hết thực lực là do muốn tăng tỉ lệ xuất hiện trước ống kính. Thi đấu hạng mấy kỳ thật không quan trọng, quan trọng là hiệu suất trước ống kính.

Chờ Điền Sướng tới gần, hắn nói: "Chị Sướng, đưa mái chèo cho em."

Hắn cầm mái chèo Điền Sướng, kéo khối băng của nàng bơi về phía trước.

Trịnh Yên Nhiên cách đó không xa nhìn vào, hâm mộ không thôi.

"Cảm ơn, chị nói lời giữ lời, về sau cậu chính là em trai của chị." Điền Sướng nghịch ngợm nói.

"Này tất nhiên rất tốt, nhưng mà em thực sợ chị ruột em sẽ lột da em mất." Vệ Tây Lẫm ra vẻ hơi sợ.

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, vụ này liền trôi qua không ai nói gì thêm.

Cuối cùng, Vệ Tây Lẫm và Điền Sướng chỉ đứng thứ ba, Trịnh Yên Nhiên và Uông Minh Thụy hai người lần lượt đứng nhất và đứng nhì từ dưới đếm lên.

"MC, chúng ta phải bị trừng phạt thế nào đây? Nghìn vạn lần xin nương nhẹ tay a." Trịnh Yên Nhiên có chút khẩn trương, chương trình này có lúc nhiệm vụ trừng phạt cực kỳ đơn giản, có lúc lại rất đáng sợ, đã từng có một kỳ trừng phạt một vị nữ minh tinh phải vuốt ve một con rắn trơn bóng, tuy là nó đã bị nhổ răng nhưng vẫn thực rất đáng sợ.

Vương Nguyên nhẹ nhàng vô tư nói, "Bình tĩnh, bình tĩnh, rất đơn giản, tập hít đất mà thôi."

Trịnh Yên Nhiên và Uông Minh Thụy đều thả lỏng lại. Trước khi ra mắt Trịnh Yên Nhiên đã từng ở một đoàn vũ đạo, thể chất và tính dẻo dai đều không tồi; Uông Minh Thụy nhìn qua to lớn, có thể thấy hắn thường xuyên tập thể hình, hít đất cũng không làm khó được hắn.

Vương Nguyên cười: "Chính vì rất đơn giản ―― thế nên muốn tăng thêm chút thử thách."

Vệ Tây Lẫm cong môi, tên Vương Nguyên này thật đúng là thích làm khó người khác, khó trách có thể làm MC.

Mấy người Trần Giản cũng cười chờ xem náo nhiệt.

Uông Minh Thụy đỡ trán, "Xem ra MC không chỉnh chết chúng ta sẽ không bỏ qua."

Vương Nguyên giả mù sa mưa an ủi: "Yên tâm, không khó lắm đâu. Yên Nhiên ngồi trên lưng anh Thụy đây, anh Thụy hít đất mười cái là được."

Trịnh Yên Nhiên vỗ vỗ ngực, le lưỡi, không nói lời nào, thầm vui mừng. Này với nàng căn bản không phải là trừng phạt gì.

Trần Giản sợ thiên hạ không loạn, nói thêm, "MC, chân Yên Nhiên không thể chạm đất đi?"

Uông Minh Thụy co rút khóe môi, đuổi theo muốn đánh, "Trần, Giản!"

Trần Giản nhanh chân chạy trốn, "Anh Thụy tha mạng!"

Những người khác ôm bụng cười to, "Ha ha ha......"

Trường quay rộn rã một trận.

Vương Nguyên nhanh chạy đi cứu tình hình, tách Trần Giản và Uông Minh Thụy ra.

"Rồi, rồi, vì eo anh Thụy, chân Yên Nhiên có thể chạm đất."

Dáng người Trịnh Yên Nhiên nhỏ xinh mà thon gọn thế nên vẫn Uông Minh Thụy vẫn tính là thoải mái hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt.

Sau đó tám vị minh tinh lại tiến hành hai trận thi đấu khác, ngày quay đầu tiên kết thúc thuận lợi.

Hôm sau, tám người Vệ Tây Lẫm theo tổ chương trình đến vùng ngoại ô. Tuyết vẫn rất lớn, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía một mảnh trắng xóa.

Vệ Tây Lẫm mặc áo lông ấm áp, đội mũ nhung mang bao tay, mở cửa xe ra, một trận gió lạnh bay qua, vẫn đúng là chịu không nổi run run tay.

"Xin chào quý vị và các bạn đang xem chương trình [Minh tinh mùa đông] do công ty áo lông Hải Tước và ô tô Lăng Phi tài trợ!" Vương Nguyên cất cao giọng nói, "Hôm nay cả chương trình sẽ được tiến hành ngoài trời, với mọi người ở đây là một thử thách rất lớn. Mọi người có lòng tin với bản thân chứ?"

"Có!" Mọi người đều cất cao tinh thần. Có thể không cất cao tinh thần sao? Cầm tiền lên sàn diễn tất nhiên phải chuyên nghiệp rồi.

"Trước vẫn là vận động làm nóng cái đã, tránh cho mọi người bị đông lạnh tại chỗ." Vương Nguyên chỉ sang phía bên trái, "Mọi người đều thấy đường dốc bên kia chứ?"

"Thấy rõ."

Vương Nguyên nói: "Mấy ngày trước các nhân viên của chúng ta đã đặt làn trượt nơi đó, sau lại có tuyết lớn thế này, có phải rất hoàn mỹ không? Nhìn qua vừa sạch sẽ lại vừa mềm mại, làm người hận không thể lăn trên đó vài vòng đúng không?"

Mọi người không mắc lừa, đều cười hì hì không nói lời nào.

Thiệu An Nhiên không có ý tốt kiến nghị lên, "Nếu không MC cứ thử trước xem có phải trượt trên đó thật mềm mại hay không?"

Vương Nguyên xua tay, "Sao tôi có thể đoạt màn ảnh của quý vị được? Đúng không? Ha ha ha. Hôm nay trận thi đấu đầu tiên sẽ gọi là 'trượt làn trơn'. Đoạn đường dốc này chừng tám mươi mét, tuyết dày chừng hai ba mươi centimet. Mọi người sẽ đi xuống từ đỉnh sườn núi, trên đường có thể phá rối nhau, người trượt xuống dưới trước lấy được cờ thưởng sẽ thắng. Nếu trên đường trượt xuống bị ngã sẽ tính là thua, cuối cùng người ngã xuống và người cuối cùng trượt xuống đều phải nhận hình phạt. Người đầu tiên có thể nhận được phiếu kéo dài 30 giây, phần thi về sau sẽ dùng đến."

Làn trượt cách nơi mặt đất cao nhất tận ba mét. Bất quá dưới làn trượt lại có lớp tuyết dày ít nhất một mét, cho dù có từ làn trượt ngã xuống thì khả năng bị thương cũng không cao. Có bảo đảm về độ an toàn.

Nhân viên hậu cần phát cho mỗi minh tinh một tấm ván gỗ, ván gỗ to vừa đủ cho một người ngồi bên trên, được sửa lại thành trơn nhẵn, một đầu nhếch lên.

Lâm Đống lơ đãng nhìn Vệ Tây Lẫm một cái, rũ mi mắt. Vệ Tây Lẫm chính là một chiếc gai trong mắt hắn.

"Đều sẵn sàng chưa?"

Tám vị minh tinh đều đứng trên đỉnh làn trượt, song song ngồi trên tấm ván của mình.

"Sẵn sàng!"

"Bắt đầu!"

"Xông lên a ――" Tám người trượt bay xuống, hai tay cấp tốc cào cào lớp tuyết, đẩy ván xuống, rất nhanh phân ra thứ tự rõ ràng.

Trịnh Yên Nhiên đại khái là muốn rửa mối nhục xưa, nhờ vào thân hình nhỏ xinh mà linh hoạt nhanh chóng lẻn lên trước, một bên điên cuồng thét chói tai, một bên liều mạng đẩy mình về phía trước.

Trần Giản trêu chọc nói: "Yên Nhiên là mày liễu không thua mày râu* a!"

(*Gốc là 'cân quắc bất thượng tu mi')

Uông Minh Thụy nhếch miệng, duỗi tay đẩy lưng hắn.

"Á!" Trần Giản lập tức lảo đảo, tuyết dính vào mặt, "Ai ám toán ta?"

Uông Minh Thụy cười lớn đẩy ván trượt của hắn ra, vượt lên.

Điền Sướng vẫn không cách nào ổn định ván trượt, ván vẫn cứ ngả về một bên, rất dễ rơi khỏi làn trượt. Vì vậy nàng có chút nóng nảy, khó khăn tìm được chút cảm giác bỗng lại có người dùng lực đụng lưng nàng, thoáng chốc nàng nhào vào sau lưng Vệ Tây Lẫm.

Vệ Tây Lẫm ngã xuống làn trượt, rơi vào đống tuyết.

Mập Mạp và nhân viên hậu cần nhanh chóng chạy tới.

"Tây Lẫm, ngươi thế nào? Bị thương sao?"

"Không có việc gì." Vệ Tây Lẫm bò dậy khỏi đống tuyết, phủi phủi tuyết trên người, nhìn về phía làn trượt.

Điền Sướng vừa cố gắng chạy xuống vừa lớn tiếng hỏi: "Vệ Tây Lẫm, là chị đâm phải cậu, cậu không sao chứ?"

"Không có gì!" Vệ Tây Lẫm quét mắt nhìn Lâm Đống phía sau nàng. Hắn cảm giác được động tác của Điền Sướng lúc nhào lên quá lớn sẽ rất khó phanh lại, không cẩn thận thì chính nàng cũng sẽ rơi xuống theo hắn, do đó hẳn là Điền Sướng bị động đâm phải hắn. Như vậy, Lâm Đống ngay sau Điền Sướng liền có vẻ rất khả nghi. Vệ Tây Lẫm cũng không tức giận, mà là khinh thường thầm mắng Lâm Đống một câu 'Ngu xuẩn'.

Hắn một bên xem những người khác tiếp tục thi đấu, một bên bước dài bước ngắn đến dưới làn trượt, chờ hắn đi qua, cuộc thi vừa vặn kết thúc.

Vương Nguyên tuyên bố: "Đứng hạng nhất là Yên Nhiên, nhận thưởng một phiếu kéo dài 30 giây. Ngã xuống là anh Thụy và Vệ Tây Lẫm, người cuối cùng là Trần Giản. Thế nên, anh Thụy, Trần Giản và Vệ Tây Lẫm đều phải tiếp thu trừng phạt. Ai tới trước?"

Vệ Tây Lẫm sâu xa nhìn qua Uông Minh Thụy và Trần Giản. Hai người này không hổ là lão làng trong giới giải trí. Trần Giản vì Uông Minh Thụy cản trở trở thành người về bét, chưa chắc không có ý thuận nước đẩy thuyền; mà Uông Minh Thụy cơ bản là cố ý ngã xuống đi. Vì tiếp thu trừng phạt trái lại là một cơ hội lộ mặt. Rốt cuộc Lâm Đống vẫn còn quá non, chỉ lo tranh giành mà quên đi ý nghĩa khi tham gia chương trình này.

Uông Minh Thụy hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi là tiền bối, tôi mở đường trước đi."

Vương Nguyên vỗ tay, lớn tiếng khen hay, "Nói rất đúng! Bất quá ―― thật ra cũng không cần mở đường, bởi vì hình phạt của ba vị không hề giống nhau."

Mọi người đều dùng một loại ánh mắt chẳng sao nhìn hắn, không còn lời gì để nói, đã bị hắn dày vò đến giờ lười so đo.

Vương Nguyên làm dạng lấy một tấm card ra khỏi túi, "Anh Thụy phải nhận hình phạt là, đi chổng ngược trong tuyết mười giây, hơn nữa ――" Âm cuối này kéo thật đủ dài.

Uông Minh Thụy run lập cập, "Ngài nhanh nói xong đi, sớm chết sớm siêu sinh."

Dẫn tới mọi người buồn cười.

Vương Nguyên nói tiếp: "Hơn nữa hai chân phải kẹp một quả táo, bảo đảm trong vòng mười giây quả táo sẽ không rớt xuống."

"......" Bọn Vệ Tây Lẫm lé mắt nhìn hắn.

Uông Minh Thụy buồn bực hừ nhẹ một tiếng, vừa cười vừa nói: "Vương Nguyên a Vương Nguyên, cậu hãy cầu cho tương lai đừng rơi vào tay tôi đi. Đến đây đi, để sóng gió mãnh liệt lên một chút!"

-------------------------

Edit: Yêu Trái Đất, yêu Tây Lẫm, yêu Thiên Hoàng a :3

Nguồn: reinerrubin00.lofter.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play